“Tiểu thư, ông chủ đi công tác về rồi!” Tiểu Cần vui mừng gõ cửa, chờ đợi người trong phòng đi ra.
Kỳ Duyên lúc này đang trang điểm thật xinh đẹp, sau đó đi ra theo Tiểu Cần: “Đi thôi!”
Tiểu Cần ngây thơ, nhìn tiểu thư hôm nay ăn diện, cô thắc mắc hỏi: “Tiểu thư, vết thương trên mặt người hôm trước sao lại khỏi rồi? Em nhớ nó rất sâu cơ mà!?”
Kỳ Duyên hơi khựng lại, sau đó bình tĩnh trả lời: “Tôi lấy phấn lấp lại rồi, để cho Lâm Phong nhìn thấy anh ấy sẽ rất đau lòng!”
“Vâng ạ, em sẽ không nói cho ông chủ biết là người bị thương đâu!” Tiểu Cần gật đầu, ngây ngô nhìn Kỳ Duyên.
Ả thấy cô gái ngốc nghếch, liền không lo lắng nữa, giơ ngón trỏ để lên trước miệng nở nụ cười tươi rói: “Cảm ơn em, chỉ riêng chúng ta biết.”
“Anh về rồi…” Kỳ Duyên mặt mày nở rộ, ánh mắt như chứa cả bể tình bên trong.
Lâm Phong một thân vest đen bước xuống xe hơi sang trọng, hắn ngước nhìn người phụ nữ mà bản thân nhớ nhung lâu nay.
“Tôi đã đẩy nhanh tiến độ, để về nhà với em.” Lâm Phong cởi đi áo ngoài để cho Thế Khải cầm lấy, hay tay giang rộng chào đón.
Kỳ Duyên cũng không phụ sự chờ đợi, ả chạy đến nhào vào lòng Lâm Phong: “Em thật sự rất nhớ anh.”
“Lúc tôi vắng nhà, em đã thay đổi sở thích sao?” Lâm Phong ôm người phụ nữ của mình trong lòng, nhưng lại không thấy vui vẻ, hắn nhận thấy nàng đã thay đổi rất nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-cam-bay/3414493/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.