Chỉ cần một câu nói của Lâm Phong, Thế Khải liền hiểu rõ. Tô hoài cứ thế bị sách ra khỏi phòng, để lại Đan Tâm lo lắng hồi hộp không biết phải làm như nào.
“Tôi không hiểu gì hết, tôi hứa sẽ không nói ra…”
Thấy Đan Tâm sợ hãi nói lung tung Lâm Phong chợt mỉm cười giả vờ hỏi: “Tôi cũng chưa có hỏi câu gì, em đây là đang sợ tôi sao?”
‘Em… anh ta gọi mình là em?’ Đan Tâm lần này còn sợ hơn lúc nãy, đầu nàng không kịp nhảy số, chỉ dừng lại ở câu nói kỳ lạ của Lâm Phong.
“Tôi… tôi không hiểu anh đang nói gì! Chúc anh một ngày tốt lành, tôi lui đây ạ!” Đan Tâm luống cuống rời khỏi tầm nhìn của Lâm Phong, nhưng cửa lại bị khóa lúc nào không hay, nàng có cố gắng như nào nó cũng đứng im như một tượng đá.
Lâm Phong thấy vậy càng được nước lấn tới: “Tôi vừa vụt mất một hợp đồng trăm tỷ…”
Tuy giọng nói có vẻ trầm ổn nhưng Đan Tâm lại nghe ra dụng ý sâu bên trong của nó, nàng nắm chặt cán cửa nặng nhọc nuốt nước bọt.
“Tại sao em không hỏi tôi, lý do bị vụt mất?” Lâm Phong càng lúc càng tiến gần đến phía sau Đan Tâm, hắn dừng lại trước nàng khoảng một bước chân tán thưởng nói:
“Em rất giống với mẹ của mình!”
Đan Tâm ôm nỗi lo trong lòng mà ngực phập phồng liên tục, những gì Lâm Phong nói hiện giờ lọt vào tai nàng như có ngàn mũi kim châm chích khắp cơ thể.
Nàng không hiểu hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-cam-bay/3414472/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.