“Xin lỗi, anh giật mình.” Anh vội buông lỏng tay ra.
“Lúc nào anh cũng nhạy cảm vậy à?” Cô xoa xoa cổ tay, hỏi. Lâm Đoàn có vẻ trầm mặc một hồi. Không phải lúc nào cũng vậy, mà là do cả một quá trình gian nan.
“Không có, sẽ không còn nữa.” Anh đáp. “Nếu không còn gì thì em nên về phòng và nghỉ ngơi sớm đi.”
“A… vẫn còn một việc. Em thấy anh có vẻ rất bận, em muốn san sẻ với anh một chút. Um… anh có thể cho em làm việc tại nhà được không?” Cô e dè hỏi. ‘Mình biết là anh ấy sẽ không cho mình ra khỏi nhà, nhưng ở trong nhà chán quá, cũng có quá ít lí do để ở gần anh ấy.’
“Em chăm mèo chưa đủ mệt à?”
“Không không, Tiểu Tuyết rất ngoan. Nhắc tới Tiểu Tuyết thì, hôm nay anh đã gặp nó chưa nhỉ? Để em bế nó qua nhé?” Cô vừa định quay đi thì anh xua tay: “Không cần đâu, anh đồng ý với yêu cầu của em. Nhưng chỉ tại nhà và vài việc nhỏ thôi, cũng không cần bế Tiểu Tuyết qua đây đâu.”
“Được rồi.” Cô ngừng lại, ngập ngừng một lúc rồi đến bên anh. Mùi hương nhẹ nhàng lởn vởn quanh anh rồi một cảm giác nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước chạm vào bên má. Viên Viên cười ngượng ngùng, nháy mắt một cái rồi chạy ra cửa: “Cảm ơn anh, anh nghỉ ngơi sớm đó nha.”
Lâm Đoàn chạm tay vào bên má, khẽ cười thành tiếng. Một nụ cười thật lòng. Anh ngả người ra ghế, nhìn đĩa trái cây được cắt gọt tỉ mỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-bay-tinh-cua-nhan-vat-phan-dien/3335182/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.