Đêm đó tan rã trong không vui, gần nửa tháng sau tôi không gặp lại Tần Sâm.
Tôi cảm thấy hối hận vì mình nói không lựa lời, nhưng không biết phải đi xin lỗi hắn như thế nào, hắn yên tĩnh như một người đã chết, nhưng đôi mắt vẫn lay động tươi cười trước mặt tôi. Tôi tưởng tượng ra hình ảnh những người đó vuốt ve hắn, cấu véo, tìm kích tình trong thân thể hắn, sự đau đớn giống như chiếc răng cưa cứa qua cứa lại trong lòng tôi, không chảy ra một giọt máu, nửa giọt nước mắt, nhưng lại bị dày vò sắp không thể đứng vững.
Tôi đang đoán mò tâm lý của Tần Sâm, có lẽ với hắn chuyện này cũng chẳng là gì, hắn là một con người đê tiện nhất phố bán hoa, ở đó đã nghe qua vô số lời lăng mạ nhục nhã, cũng giống như dòi bọ lổm ngổm bò ra khỏi đống xương thối hỏng, lời tôi nói cũng chẳng đáng kể là bao...Suy nghĩ này cũng chẳng an ủi được lòng tôi, ngược lại càng tăng thêm sự nóng nẩy tự trách, vì sao, vì sao hắn muốn làm những chuyện này, vì sao trên đời có người lại phải trải qua những chuyện này?
Có lẽ do hắn đối với tôi thoáng qua có chút đặc biệt, tôi không nghĩ từ hắn có được bất cứ thứ gì, tôi đưa tay về phía hắn, đơn giản chỉ vì cảm thấy hẳn là nên đưa tay ra, không chứa tạp niệm, có lẽ thiện ý đã từng làm hắn xúc động, vì vậy ngôn ngữ từ trong miệng nói ra càng thêm bén nhọn...Ruột gan tôi rối bời, dạ dày cuộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-anh-sang/2588406/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.