Ta không phải là kẻ không khiếm khuyết
Villon[1]
Bệnh viện Pitsfield - Khoa hồi sức cấp cứu - một giờ sáng.
- Đến rồi, bác sĩ Goodrich, phòng này ạ.
- Tốt lắm.
Claire Giuliani lùi lại một bước. Cô quá xúc động bởi vì bác sĩ danh tiếng này đã từ New York đến đây chỉ để thăm bệnh nhân của cô.
- Vậy thì tôi không quấy rầy bác sĩ nữa. Xin chớ ngần ngại nếu bác sĩ cần đến thứ gì đó.
- Cám ơn cô, bác sĩ Giuliani.
Garrett đẩy cửa bước vào bên trong.
Đó là một phòng bệnh đơn giản, ngọn đèn duy nhất đang tỏa ra một thứ ánh sáng dìu dịu phía trên giường bệnh. Trong góc cuối phòng một chiếc bàn làm việc sơ sài trắng toát kê cạnh bồn rửa bằng inox. Cỗ máy hô hấp nhân tạo to kềnh nhả không khí vào ống dẫn đặt trong khí quản đang phát ra những tiếng bíp bíp đặc trưng của nhịp tim đập và nhịp thở của bệnh nhân.
Garrett tiến lại gần giường bệnh và cúi xuống nhìn Ben. Các cô y tá đã kéo tấm dra lên cao hết mức và đắp thêm cho người bệnh một chiếc khăn để tránh sự hạ nhiệt đột ngột. Nằm bất động như một bức tượng thờ bằng sứ, đứa trẻ dường như nhỏ xíu, lọt thỏm trong chiếc giường lớn. Những vết bầm tím trên mặt càng tăng thêm ấn tượng về vẻ yếu ớt đó. Nhiều loại ống dẫn chạy dọc theo cánh tay cậu bé với những chai truyền được cố định trên giá đỡ.
Hành động như một cái máy, Garrett lại gần màn hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-sau-do-afterwards/2284078/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.