Tề Nhạc dựa vào tường, nhìn miếng giấy bạc cùng cái bật lửa rơi trên mặt đất, không mở mắt, nhìn ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ, Tề Nhạc bưng mặt, si ngốc cười lên.
Tại sao lại dính phải thứ này? Cậu cũng không biết, cậu chỉ biết cậu đã rất thống khổ, lúc trong bệnh viện, toàn thân không thể nhúc nhích, mỗi ngày chỉ có thể nghĩ tại sao Tề Chương lại đính hôn với người khác? Chẳng lẽ Tề Chương thật sự không còn yêu cậu rồi sao? Hay hắn đã nhận thức rõ ràng bọn họ tuyệt đối không khó khả năng nên mới tức tốc tìm người khác?
Thân thể cậu rất đau, chỉ động thân một chút xương sườn sẽ đau đớn như kim châm,cậu hy vọng vô số lần Tề Chương sẽ biết được tình trạng bây giờ của cậu, không phải cảm ứng tương thông giữa bọn họ rất mãnh liệt sao? Tề Chương hẳn đã biết tình trạng của cậu; mỗi ngày Tề Nhạc đều nhìn chằm chằm cửa phòng, hy vọng người kế tiếp mở cửa bước vào sẽ là Tề Chương mà cậu nhung nhớ suốt bốn năm, hy vọng bao nhiêu để rồi thất vọng bấy nhiêu, mãi đến khi khang phục ra viện vẫn như trước không có tin tức Tề Chương. Trái tim Tề Nhạc hoàn toàn chết lặng.
Người tưởng niệm nhất không đến, thân thể cậu khôi phục rất chậm, dưới sự chiếu cố của bà bà, cậu vẫn thống khổ nhưng không biểu hiện ra ngoài; cậu không thể làm cho hai lão nhân lo lắng vì cậu; thầy Lý cũng mỗi ngày quan tâm chứng kiến sự hồi phục của cậu, cho đến một ngày cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-ram/2156853/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.