Tề Nhạc mơ mơ màng màng ngủ, có lẽ do tác dụng của thuốc phiện, mấy ngày nay cậu có chút sốt nhẹ, không ngừng ho khan, bà bà cho cậu uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn không tốt hơn, đến đêm sẽ ho như thể văng phổi ra ngoài, ho đến tê tâm liệt phế làm cho ai cũng không ngủ được; mỗi đêm bà bà cùng công công đều lên lầu trông chừng cậu, Tề Nhạc biết người lớn tuổi không chịu được cảnh cậu lăn qua lăn lại như vậy, cho nên chỉ có thể vùi đầu vào trong chăn, cắn gối ho từng tiếng tức tưởi; mấy ngày này Tề Nhạc không đến quán bar, cũng không liên lạc với bạn bè ở đó, trong tiềm thức, cậu muốn cắt đứt mối quan hệ ô uế này, cậu không phải kẻ nghiện, không phải kẻ buông thả không biết đường về, cậu chỉ muốn cậy vào thuốc phiện để áp chế thống khổ, không phải chung đường với những kẻ đó.
Chỉ là lúc lên cơn nghiện, tất cả kiên trì đều vứt ra sau đầu, chỉ thầm muốn tìm kiếm cảm giác vui sướng trong chốc lát.
Bà bà muốn đưa cậu vào bệnh viện nhưng cậu sống chết không đồng ý, cậu hít thuốc phiện, chỉ cần đến bệnh viện kiểm tra sẽ sáng tỏ mọi việc, cậu sẽ phải đối mặt với cảnh sát, bị đem đi cai nghiện, cậu không có ý muốn đi cai nghiện, chỉ muốn im lặng ở trong góc tự mình trị liệu vết thương, nếu trị không hết thì lặng lẽ chết đi, đến lúc đó cũng chấm dứt hết mọi chuyện.
Mấy ngày ho khan triền miên khiến Tề Nhạc giống như quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-ram/2156852/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.