Cả đêm đó tôi trằn trọc không tài nào ngủ được, trong đầu toàn là biểu cảm châm chọc và thất vọng của Trình Lệ trước khi rời đi.
Bình thường tính cách của cậu ta kiêu ngạo bất tuân, nhưng khi đối xử với tôi thì lại dịu dàng chu đáo.
Lúc đầu tôi còn nghĩ Trình Lệ chỉ là trapboy vui chơi qua đường, nhưng trước khi chúng tôi tiến đến “chuyện của người trưởng thành kia”, cậu ta lại dừng lại và hỏi chúng tôi có mối quan hệ gì.
Hình như Trình Lệ có vẻ nghiêm túc.
Cậu ta cũng từng nói đã biết tôi từ lâu, nhưng tôi lại không có chút ấn tượng nào.
Tôi cứ nằm đó thao thức cho đến khi trời sáng, rồi đợi hoàng hôn tắt nắng và sắc trời tối dần, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
Bạn cùng phòng của tôi là Lưu Hiểu Lệ đã chuyển ra ngoài, tôi tưởng cô ấy quên đồ nên vội vàng chạy ra mở cửa, thậm chí còn chưa kịp chải đầu.
Nhưng khi nhìn qua mắt mèo thì tôi lập tức sửng sốt.
Không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Tần Hoài Thành.
Đây đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây, ngày thường chỉ có tôi đến tìm anh ta, chưa bao giờ anh ta đến tìm tôi lấy một lần.
Bình thường tôi toàn gội đầu chải chuốt rồi mới đi tìm Tần Hoài Thành, nhưng hôm nay tôi cũng lười quan tâm, chỉ mở cửa ra rồi hỏi thẳng:
“Cậu tới đây làm gì?"
Vẻ mặt Tần Hoài Thành hơi phức tạp, giống có chút xấu hổ, lại cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-nguoi-thuong-cung-hoa-lop-du-phong/2991795/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.