“Em…”
Trương Thịnh Hàm còn chưa kịp trả lời, Thục Thanh Di đã tiếp tục hôn cô. Bờ môi ban đầu còn lành lạnh, bây giờ đã trở nên ướt át đến mê hoặc. Anh dịu dàng từng chút từng chút, cẩn thận hôn lên môi rồi lên chóp mũi của cô.
Đến khi bờ môi mê mẩn ấy chạm lên cổ, một cảm giác rùng mình lướt qua khiến cô rụt lại. Cô né sang một bên, thấy có gì đó không ổn lắm.
“Thanh Di! Khoan… Khoan đã!”
Anh dừng lại, nhìn xuống bờ môi căng mọng rồi nhìn lên đôi mắt lấp lánh của cô, nhẹ nhàng hỏi.
“Sao thế?”
“Anh… Anh chỉ hôn thôi mà! Đúng… Đúng không?”
Thục Thanh Di khẽ cười, dứt khoát nói.
“Không.”
“Còn có thứ này hay hơn, để anh dạy em làm!”
Trương Thịnh Hàm lòng như nổi trống trận, hoang mang nhìn anh đang cầm lấy tay mình rồi đặt nơi lồng ngực. Áo sơ mi hờ hững lộ ra phần ngực rắn rỏi bên trong, cùng với một sợi dây chuyền bạc có mặt hình thánh giá.
Tay cô vừa chạm vào, cảm giác mát lạnh đến cả phần lưng run lên liền hiện ra rõ rệt. Anh nắm tay cô, dùng đầu ngón tay chạm vào cổ áo rồi kéo nó ra nhẹ nhàng. Cô không dám thở mạnh, hàng mi cong run run diễm lệ mà nhìn.
“Có sợ không?”
Trương Thịnh Hàm vờ như vịt nghe sấm, xấu hổ cúi gầm mặt vào ngực anh mà hỏi.
“Sợ… Sợ gì cơ?”
Thục Thanh Di cười tà, viền môi thanh tú khi nhếch lên để lộ hàm răng trắng sáng càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-anh-se-hoi-han/3549063/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.