Đúng thật thì không phải người xấu tính, chỉ có mỗi tội hơi cộc cằn. 
Trương Thịnh Hàm nghĩ rồi ngồi xuống ghế sô pha, cầm túi chườm lạnh áp lên gò má, vừa lạnh lại vừa đau. Nhớ lại chuyện kinh hồn khi nãy, nếu như Thục Thanh Di không xuất hiện kịp thời thì không biết giờ cô đã ra sao. 
Nhưng mà... Tại sao anh lại quay lại? 
Cô vẫn còn nhớ mình đã bảo sẽ xuống xe trước hẻm, hai người cũng đã tạm biệt nhau. Vậy mà lúc nguy cấp nhất, anh lại bất ngờ xuất hiện như thế. 
Còn đang nghĩ đủ điều, nhưng chưa biết sắp xếp tâm trạng ra sao thì một cái áo thun trắng từ đâu bay tới. Nó bay "vèo" một cái vào lòng Trương Thịnh Hàm, khiến cô giật bắn mình mà nhìn trước mặt. Thục Thanh Di đi tới, tiếp tục ném thêm một cái quần thun đen thể thao. 
"Thay ra đi!" 
"Nhưng anh vừa bảo không thích cho người khác mượn quần áo mà?" 
Anh nhìn cô nhíu mày. 
"Nhưng tôi càng không thích cô ở dơ trong nhà tôi." 
Trương Thịnh Hàm lườm anh một cái, lẩm bẩm. 
"Vậy anh thì được chắc?" 
"Nó cái gì vậy?" 
Thấy anh muốn hỏi, cô liền chột dạ mà chuyển đề tài. 
"Nói gì đâu?" 
"Nhưng mà... Không phải anh đã lái xe về rồi ư? Tại sao anh quay lại đúng lúc tôi gặp biến thái vậy?" 
Thục Thanh Di nhìn cô chằm chằm. 
Tại sao ư? 
Anh cũng không hiểu trong đầu mình nghĩ cái gì? Là vì rảnh rỗi quá hay là đã mất trí rồi mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-anh-se-hoi-han/3549028/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.