"Đến đây được rồi! Tôi đi bộ vào hẻm một chút là tới!" 
Trương Thịnh Hàm vội nói rồi vội muốn xuống xe. Trên đường Thục Thanh Di đưa cô về, cô vẫn luôn nhớ lại câu mà anh đã nói lúc ăn xong salad rau củ. 
Nghèo! 
Anh rất ghét cái cảm giác đó! 
Chính vì không muốn để anh thấy nhà của mình, không muốn anh lại cảm thấy không thoải mái nên cô mới xin dừng xe lại. Hơn nữa, đường vào hẻm nhỏ hẹp. Chiếc xe đời mới này của anh, dù có làm cách nào thì cũng khó mà vào. 
Trương Thịnh Hàm xuống xe, mỉm cười chào Thục Thanh Di rồi quay người đi vào trong hẻm. Trời đã không còn sớm, nên con hẻm lúc này đèn đường không còn mở nhiều. Nếu là một người khác đi vào đây, có lẽ sẽ thấy không an toàn và lạnh sống lưng. Nhưng với cô, chính vì quá quen thuộc nên không còn thấy sợ nữa. 
Cô đi qua một con hẻm nhỏ khác trong hẻm mà mình đang bước, đến một góc tối thì đột nhiên dừng lại. 
Hình như... Có người theo sau lưng mình! 
Lại không đúng! 
Trương Thịnh Hàm thoáng thấy sởn gai óc. Cô hít thở một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh rồi cúi gầm mặt mà đi nhanh hơn nữa. Nhưng vừa qua khỏi góc tối, đã bị hai tên côn đồ từ đâu ra chặn lại. Bọn chúng có nét mặt dữ tợn mà cợt nhả, lúc cô ngước lên đã bị dọa đến hốt hoảng mà thốt ra tiếng. Một tên gầy cao mà tóc dài cười hà hà, tùy tiện sờ vào má 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-anh-se-hoi-han/3549027/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.