Tục ngữ có câu: vui quá hóa buồn, chết vì an nhàn.
Ăn tối xong, đang rửa bát, một bản nhạc đột ngột vang lên, tiết tấu dồn dập, nghe rất khí phách, hào hùng, làm Thẩm Nam giật bắn mình, run tay suýt nữa rơi vỡ đĩa.
Mạc Bắc lần theo tiếng nhạc đi đến chỗ một cái rương nằm trong góc phòng khách, rầm rầm chát chát lôi ra một cái di động.
“Alo, Tiểu Thảo à?”
“Biết rồi, anh tránh đi, tìm anh Trần, em xuống ngay đây.”
Cúp điện thoại, Mạc Bắc vội vàng xỏ giầy chuẩn bị ra ngoài.
Hỏi y chuyện gì thế, y chỉ bảo cậu cứ chờ ở nhà. Thẩm Nam linh cảm thấy có chuyện gì, cầm áo khoác định đi theo, ra đến cửa lại bị y ngăn lại, không cho đi.
Mạc Bắc nhíu mày, gãi gãi đầu, cuối cùng nói toẹt ra: “Người đó tìm đến chỗ Tiểu Thảo. Tốt nhất anh đừng ra ngoài.”
Tiểu Thảo, Lê Ly Ly.
Thẩm Nam loạng choạng, bám lấy Mạc Bắc, tay hơi run nhưng giọng rất bình tĩnh:
“Thế thì anh càng phải đi. Đây là chuyện của anh.”
Mạc Bắc cắn cắn môi, thở dài, cuối cùng vẫn dẫn cậu theo cùng.
Cả quãng đường, Thẩm Nam cứ ngơ ngơ ngác ngác, tim đập như trống trận, đầu trống trơn chẳng nghĩ được gì cả, người cứ lâng lâng như trên mây. Nếu Mạc Bắc không cầm tay cậu dắt đi thì chẳng biết đã bay đến đâu rồi.
Giang An không đến một mình mà mang theo cả bốn năm tên côn đồ. Cả Bar HEY vắng tanh, chỉ có mấy người nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ro-ra-cap-duoc-thi-cap-di/2077471/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.