Tình yêu luôn khiến cho con người ta chìm trong mê loạn. Có cái cảm giác bất lực, có cái cảm giác khao khát yêu thương, có cả những giây phút chìm vào trong những dòng hồi tưởng thầm lặng. Chạy ngược về theo dòng thời gian, nhớ lại những kỉ niệm ngỡ như đã là xưa cũ mà dường như vẫn là vô cùng mới mẻ, con người ta đủ để hiểu giới hạn đã quá xa vời.
Khi yêu, con người ta thường mù quáng mà đánh mất hết tất cả lý trí. Nhưng không có gì là không thể! Có những thứ không thể áp dụng theo lối khách quan, có những việc không thể nhìn nhận bằng cảm xúc ở nơi sâu thẳm trong con tim của mình được.
Đôi khi, cái thứ cảm giác mơ hồ mông lung ở trong trái tim sẽ khiến cho con người ta rơi vào trong trạng thái điên cuồng. Và cũng có đôi khi, những dòng cảm xúc đang chảy từng dòng, từng dòng trong lòng cũng không đủ để làm vơi đi phần nào những khúc mắc. Nếu như cảm thấy được rằng có thể yêu, vậy thì nên yêu. Còn nếu như không có khả năng tiếp tục được nữa, vậy thì nên dừng lại để tránh sau này tổn thương quá nhiều. Trong cuộc đời của mỗi người, chẳng có cuộc vui nào mà không tàn, cũng đồng nghĩa với việc chẳng có gì là mãi mãi.