Thế gian này tồn tại rất nhiều chuyện hoang đường không hề báo trước, khiến con người ta không kịp trở tay. Có những thứ tưởng như dễ dàng khống chế được, nào ngờ nó đã sớm bị vượt khỏi lòng bàn tay, tạo nên một nỗi sợ hãi mơ hồ lấn chiếm lấy tâm hồn của con người.
Mọi việc không thể nào cũng có thể hi vọng đi theo chiều hướng tốt được mãi. Sẽ luôn có một điều khiến con người ta gặp phải khó khăn. Nếu như gặp phải tầng tầng ngăn trở, kết cục chính là sự đau lòng. Một thành phố yên bình như thế, từ khi nào đã bất ngờ âm thầm xuất hiện những hiểm nguy? Chỉ là, mọi việc đều diễn ra quá nhanh, chẳng ai có thể dễ dàng thích ứng nổi với sự thay đổi đến chóng mặt của nó.
Hiểm nguy cận kề, làm sao có ai còn có thể có tâm tình tốt cho được? Mọi người bắt đầu điều tra, lại gần như lạc trong sương mù, mờ mờ ảo ảo, mơ hồ không hề rõ ràng. Sự thật vẫn mãi là sự thật, cho dù có cố gắng che giấu như thế nào, có tận lực xóa sạch đi dấu vết ra sao, vẫn không thể nào có đủ sức mạnh để chống lại được thiên ý. Ý trời, chính là oan có đầu, nợ có chủ, gieo nhân nào phải gặt quả đấy!