Vong Trần nhìn bí tịch một cái, nói ra lại cảm thấy mất mặt, thời gian nghiên cứu bí tịch của ông ta vượt xa Lâm Thanh Diện nhiều, đã nhiều lần thử tu luyện, những cái gì cần nhớ thì đều đã nhớ, nhưng không cách nào đi vào trạng thái được.
Cười nói: “Tu luyện cái thứ này còn phải coi duyên phận, tôi chỉ sợ không có cái phúc khí đó”
Trong lời nói lộ ra thần sắc vô cùng rầu rĩ, Lâm Thanh Diện không hiểu, mỗi ngày chỉ thấy Vong Trần vùi đầu trong cuốn bí tịch, nhưng không thấy Vong Trần tu luyện.
Cũng không có nghe thấy Vong Trần nói cuốn bí tịch này khó tu luyện, muốn từ bỏ, chỉ nói là không có duyên.
Lâm Thanh Diện không hiểu mà hỏi: “Sao thế, trước đây không có nghe huynh nói qua, tu hành đầu có dễ như vậy, đều là từng bước từng bước, Vong Trần huynh, huynh đã lâu như vậy đều không có nói với tôi chuyện này, tôi tin, huynh vẫn không
muốn bỏ cuộc đúng không?”
Vong Trần gật gật đầu, bí tịch này ông ta ngày đêm suy nghĩ, năm đó đã từ bỏ, khi Lâm Thanh Diện có được trên người, ông ta cảm thấy vô cùng vui.
Bí tịch đến tay ông ta như ý nguyện, nhưng ông ta có làm thế nào cũng không ngờ được, tự cho rằng thiên phú và năng lực đều không tệ, nhưng vậy mà lại không luyện được cuốn bí tịch này.
Vong Trần cuối cùng cũng chỉ có thể an ủi mình không được bỏ cuộc, vạn sự khởi đầu nan, tất cả mọi chuyện đều khó khăn
vào lúc bắt đầu, nếu như dễ dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/657227/chuong-1705.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.