Tất cả mọi người ai nấy đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn Lâm Thanh Diện bước ra ngoài, hai con mắt mở to đến mức muốn rớt ra.. Nhất là người đàn ông vừa tự xưng là siêu trộm số một kia, lời chưa nói hết chắc cả đời này cũng không có cơ hội nói tiếp nữa.
Thạch Hạo cũng kinh ngạc nhìn anh mở cửa nhà giam bước ra, trong một chốc anh cũng không biết phải dùng từ gì để miêu tả Lâm Thanh Diện. Bọn họ bị giam ở đây lâu vậy, đã thử hết mọi cách mà vẫn không cách nào mở được cửa nhà giam, đến cuối cùng thì mọi người đều cho rằng trừ bỏ chiếc chìa khóa kia ra thì không cách nào mở được cánh cửa kia ra nữa.
Nhưng Lâm Thanh Diện mới tới tới đây ngày đầu tiên thì đã mở được chiếc ổ khóa mà đến cả siêu trộm số một thủ đô cũng không mở được, hơn nữa chỉ dùng một chiếc kim bằng nhỏ xíu.
Quả nhiên không hổ là người mà Thạch Hạo vẫn xem như thần. Thạch Hạo cũng vội vào theo sau Lâm Thanh Diện ra ngoài, vừa cười vừa nói: “Anh Diện, đúng là đi theo anh chẳng bao giờ thiệt cả, em đã ở đây ba tháng rồi, vậy mà anh mới đến đây ngày đầu đã đưa được em ra khỏi.” Lâm Thanh Diện cũng không nói thêm gì, loại ổ khóa này đối với anh thật không là gì cả, dù sao lúc nhỏ anh đã từng tạo ra cả trăm hộp đựng bảo vật, loại khóa có cấu trúc như vậy đối với anh chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Người đàn ông tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/655761/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.