Cái đồng hồ treo tường này là Cố Minh Tuấn coos ý treo lên cho Lâm Vạn Quân xem.
Ông ta muốn Lâm Vạn Quân nhớ kỹ thời gian, cảm nhận được cảm giác thống khổ từng giây từng phút một, sống một ngày bằng một năm giống như ở dưới địa ngục vậy.
Nhưng mà đối với Lâm Vạn Quân mà nói, đó cũng là công cụ hữu dụng nhất của ông ấy.
Thời gian tới gần 11 giờ 59 phút rôi, Lâm Vạn Quân liên nhanh chóng đẩy ván giường ra rồi lấy điện thoại di động từ trong đó.
Vừa khởi động máy, ông ấy còn chưa kịp gọi đi thì điện thoại của ông ấy đã rung lên.
Lâm Vạn Quân do dự một chút, nhưng ông ấy vẫn nhận.
Đây chính nguyên nhân vì sao mà ông ấy rất ít khi liên hệ với Cao Phong.
Thật vất vả mới có cơ hội năm phút đồng hồ để nói chuyện, ông ấy không chỉ muốn liên hệ được với Cao Phong mà còn muốn kể hết mọi chuyện cho anh nghe để anh có thế hiểu rõ tình huống ở đây.
Tất cả mọi chuyện, tất cả những điều muốn nói đều gói trọn trong thời gian 5 phút đồng hồ này.
Lâm Vạn Quân nhận điện thoại, nhưng ông ấy cũng không vội vã mở miệng.
"Này!"
Điện thoại bên kia truyền đến một âm thanh trầm thấp.
Lúc này Lâm Vạn Quân thở phào nhẹ nhõm, đây là giọng nói của Long Chí Nghiệp mà.
"Có tin tức gì sao?"
Lâm Vạn Quân dùng tay che miệng và phần loa của điện thoại di động, lại hạ thấp giọng hỏi.
Thời gian rất ngắn, vì lẽ đó có thể ngắn gọn bao nhiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374882/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.