Vật này thậm chí không xứng để được gọi là đồ dởm, Cao Vũ đã chọn một món đồ kỷ lạ vô cùng.
"Sáu mươi tỷ? Mua một món đồ hiện đại? Ha ha ha!"
"Quả nhiên là phế phẩm, ha ha ha..."
Dương Tuấn Minh không ngừng cười to, cười đến mức hai mắt cũng chảy nước mắt.
Lúc này, anh rốt cục có thể mở mày mở mặt một thanh! Nam Phương Minh Nguyệt than nhẹ một tiếng, cô biết chuyện này sẽ có kết quả như vậy.
Phía trên bát sứ nọ có quá nhiều yếu tố hiện đại.
Rốt cuộc là Cao Phong thật sự không nhận ra hay là giả vờ không thấy đây? "Ông Tống, dựa theo quy định của hiệp hội đồ cố của chúng ta, ông đã liên tục đưa ra hàng dỏm trong suốt ba năm..."
"Sau này, ông sẽ không còn tư cách tham gia hiệp hội đồ cổ, cho nên tôi đến đây để báo với ông một tiếng."
Lúc này, cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đột nhiên bước lên hai bước, sắc mặt bình thản nói với ông cụ Tống.
Rất nhiều người cũng đang cười nhạo.
Không nhắc đến việc hai năm trước ông Tống đưa ra một món đồ dởm.
Lần này, ông ta lại đưa ra một món đồ rác rưởi không bằng cả đồ dởm, đây không phải là một cái tát vào bộ mặt của hiệp hội đồ cổ hay sao? Trái tim của ông Tống hơi nặng nê.
Chỉ đưa ra đồ dởm trong ba năm, ông căn bản đã làm mất hết mặt mũi của dòng họ mình! Sau này, mỗi khi người bên ngoài nhắc về nhà của ông ta thì sẽ nói bảo vật gia truyên đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374823/chuong-793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.