Chương trước
Chương sau
Chỉ là nhất định không có ai dám nói câu này với Dương Tuấn Minh.
"Đó là bảo vật gia truyền của nhà chúng tôi, không phải rác rưởi!"
Ông Tống giận dữ hét lên.
"Ông Tống này! Bây giờ bát sứ này đã không phải là đô của ông nữa rồi, cho nên ông đừng có nói nữa, nhé?"
"Tôi đang suy nghĩ là, không phải là ông lại bảo Cao Vũ đừng giám định nó nữa à? Dù sao thì nếu kết quả là đồ dởm thì ông chính là, cái này là người đưa ra đồ dởm ba lần liên tiếp"
"Ông sẽ không có tư cách tham dự ngày hội giám định và triển lãm đồ cố lần sau đâu, ha ha."
Dương Tuấn Minh cười lạnh không thôi.
Trong giới đồ cổ có thật có giả, đây là chuyện cực kỳ bình thường.
Cho nên trong khi hai bên tự nguyện giao dịch mà xuất hiện một món đồ dởm thì điều đó cũng không đáng trách.
Nhưng nếu lần nào cũng đưa đồ dởm ra thì sẽ bị mất tư cách tham gia ngày hội giám định và triển lãm đồ cổ.
Ba năm nay, cái ông già họ Tống này liên tục đưa đồ dởm ra để lừa gạt, những người khác đã sớm bất mãn rồi.
Lân trước có người mua một miếng ngọc như ý của ông ta, kết quả là đồ dởm, người ta lập tức ném miếng ngọc vào hồ nước ngay tại đó luôn.
Đôi mắt Trình Điểu Phong híp lại, vốn là nhìn Cao Phong, giờ lại nhìn ông Tống một chút.
Dĩ nhiên là anh ta biết rõ chuyện hai ba năm nay ông Tống liên tục bán đồ dởm.
Nếu đổi lại là người khác thì đến cả hứng thú giám định ông ta cũng không có nữa.
Nhưng biểu hiện của Cao Phong hôm nay lại khiến ông ta có một chút hứng thú, cho nên mới chịu giám định và triển lãm một phen.
Ông Tống bị Dương Tuấn Minh chọc giận đến mức toàn thân run rẩy, nắm đấm cũng hơi siết chặt.
Bảo vật gia truyền chính là tâm huyết của tổ tiên bọn họ, lại bị người ta xem như rác rưởi, cảm giác đó sẽ ra sao? "Ông à, không cần để ý đâu, hôm nay tôi sẽ cho tất cả mọi người thấy rõ sự thật."
Cao Phong nhẹ nhàng mở miệng, vỗ vào mu bàn tay của ông Tống, sau đó đứng dậy, bước từng bước lên sân khấu.
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Cao Phong.
Ai cũng xem xem rốt cuộc Cao Vũ liên tục nhặt được vài món đồ quý, chưa đoán sai bao giờ có thế chứng minh mắt nhìn của mình nữa hay không.
"Đổng Thái Minh, anh cảm thấy thế nào?"
Nam Phương Minh Nguyệt nhìn bóng lưng Cao Phong, hỏi một câu.2084660_2_25,60
"Tôi có biết đâu,theo tôi á, cái bát sứ đó còn không bằng chén ăn cơm nhà tôi nữa."
Đổng Thái Minh lắc đầu.
Nam Phương Minh Nguyệt nhẹ gật đầu, lúc trước cô cũng suy nghĩ như thế.
Nhưng lúc này thì khác, dựa vào mất nhìn của Cao Vũ, anh sẽ tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để mua một món đồ bỏ thôi sao? Bây giờ lại muốn cầm lên đi giám định, nếu trong lòng Cao Vũ không chắc chắn mấy thì giờ không phải là anh đang tự tìm đường chết cho mình sao? Ông Tống cũng đưa mắt nhìn chằm chằm Cao Phong, bàn tay đầy nếp nhăn hơi siết lại, trong lòng lo lắng không thôi.
Yêu cầu của ông ta không cao, thâm nghĩ để cho tâm huyết tố tiên mình truyên lại được người bên ngoài công nhận là được.
"Thầy Phong, xin thầy giám định bát sứ này giúp tôi chút."
Hai tay Cao Phong bưng bát sứ đặt lên bàn giám định.
Trình Điếu Phong không trả lời ngay, mà là đánh giá Cao Phong một phen.
Quan sát Cao Phong ở khoảng cách gân như thế càng khiến Trình Điểu Phong không nhịn được tán thưởng trong lòng.
Hơi thở vững vàng, yên lặng mà không bùng cháy, không kiêu ngạo không nóng nảy.
Nhìn thì có thể hờ hững tùy ý, trên thực tế là ánh mắt kia chứa đựng sự thông minh sáng suốt.
Người như thế mà còn trẻ tuổi thật sự là không thấy nhiều lắm.
Trình Điểu Phong không suy nghĩ nữa, câm bát sứ lên nhìn, một giây sau khẽ nhíu mày.
"Cậu bỏ ra bao nhiêu tiền để mua cái bát sứ này?"
Trình Điểu Phong nhìn về phía Cao Phong hỏi.
"Sáu mươi tỷ"
Cao Phong trả lời thật lòng.
Nghe được câu trả lời của Cao Phong, lông mày Trình Điểu Phong càng nhíu sâu hơn.
Bởi vì cái bát sứ này quá bình thường! Không khoa trương chút thì đây chỉ là một món đồ bình thường mà thôi, đến cả đồ dởm cũng không được tính.Lấy kinh nghiệm đã giám định đồ cổ nhiều năm của mình, Trình Điểu Phong có thể khẳng định, đây nhất định là chất liệu thời cận đại một trăm phần trăm.
Nếu đây là đồ của người khác mang lên thì Trình Điểu Phong sẽ lập tức để qua một bên, tuyên bố là đồ dởm.
Nhưng đây là đồ Cao Phong mang lên nên Trình Điếu Phong vẫn quyết định cẩn thận xem xét một phen.
Cao Phong khoanh tay lại đứng ở trên sân khấu, vẻ mặt lạnh nhạt lắng lặng chờ đợi.
Những người ở dưới khán đài thấy Trình Điểu Phong nhíu mày thì lập tức thầm lo lắng.
Chỉ sợ là cậu Cao Vũ này sẽ thua! "Ha ha, để ông đây nhìn xem lần này anh sẽ xấu hổ đến mức nào, còn muốn tất cả danh tiếng à?"
Dương Tuấn Minh cười lạnh một tiếng, tự nói thâm trong miệng.
Đôi mắt đẹp của Nam Phương Minh Nguyệt cũng trừng lớn, trong mất chỉ có một mình Cao Phong.
Thật ra bây giờ trong lòng Trình Điểu Phong không ôm nhiều hy vọng.
Huống chỉ đây là đồ vật từ tay ông Tống, theo bản năng ông ta sẽ có thành kiến, đây là điều không thể tránh khỏi.
"Keng!"
Trình Điếu Phong thò tay gõ vào chiếc bát sứ, phát ra âm thanh trong trẻo.
"
m thanh này cũng không tệ."
Trình Điểu Phong tự nói một câu.
Sau đó câm lấy kính lúp ở bên cạnh, nhìn kĩ mặt trên của bát sứ.
Hoa văn, đường vân, và kĩ thuật chế tác của bát sứ đều phải cẩn thận xem xét một phen.
Càng xem, trong lòng càng thêm thất vọng.
Không chỉ thất vọng về đồ dởm này mà còn thất vọng vê Cao Phong nữa.
Ông ta vốn cho rãng Cao Vũ có mắt nhìn sắc bén, nói không chừng có thế nhận vào hiệp hội đồ cổ đế bồi dưỡng thêm.
Ngày sau, nếu Cao Vũ trở thành chuyên gia giám định đồ cổ trong giới đồ cổ thì Trình Điểu Phong cũng có thể được thơm lây.
Nhưng bây giờ, cái chén sứ này rõ ràng chính là đồ bình thường, lại bị Cao Vũ dùng sáu mươi tỷ mua được? Cậu ta, cậu ta chính là kẻ đần.
"Haiz!"
Trình Điểu Phong lắc đầu, không biết là thở dài vì Cao Phong hay thở dài vì bát sứ này.
Thấy biếu cảm đó của Trình Điếu Phong, trái tỉm của nhiều người đều chủng xuống.
Chỉ có Dương Tuấn Minh là trong lòng càng thêm kích động.
Cuối cùng Cao Vũ cùng bị bẽ mặt rồi? Than hết một hơi, Trình Điểu Phong đặt dụng cụ trong tay xuống, đấy bát sứ qua một bên.
Ông ta cũng giống như Cao Phong và những người khác vậy, gấp gáp hỏi bản thân kết quả giám định.
Nhưng điều khiến ông ta kinh ngạc là Cao Phong rất bình tĩnh, không nóng nảy không vội vã chút nào.
Thậm chí là khiến người ta cảm thấy anh chẳng để tâm đến kết quả này chút nào cả.
"Thây Phong, cái bát sứ này có phải đồ dởm hay không?"
Trái lại là Dương Tuấn Minh không nhịn được, trực tiếp đứng lên hỏi.
Những người khác cũng ngước mắt nhìn Trình Điểu Phong.
Trình Điếểu Phong nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không phải đồ dởm""
"Cái gì?"
Dương Tuấn Minh hô lên một tiếng, trừng to mắt nhìn về phía cái bát sứ kia.
Những người khác cũng thâm kinh ngạc.
Không phải đồ dởm, chẳng lẽ là đồ thật? Ông Tống kích động, đột nhiên đứng lên, nước mắt sắp tuôn ra đầy mặt.
Trình Điểu Phong nhìn hết biểu cảm của mọi người, sau đó liếc nhìn Cao Phong.
So sánh biểu hiện của mọi người ở đây với vẻ lạnh nhạt của Cao Phong thì đây không phải là một loại tâm trạng.
"Đúng là thứ này không phải đồ dởm, bởi vì chỉ có đồ cổ mới có tư cách bị nói là đồ dởm."
"Mà cái bát sứ này chính là một món đồ từ thời cận đại, đến cả tư cách làm đồ dởm cũng không có "
Trình Điểu Phong hít một hơi tuyên bố, sau đó nói thêm câu nữa.
Vừa dứt lời, tiếng kinh hô trong phòng lập tức biến mất, vẻ mặt của đa số mọi người ngay lúc này là cứng đờ.
"Chuyện này...
Ha ha hai"
Dương Tuấn Minh vốn đang sững sờ, sau đó thì cất tiếng cười to.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.