Chỉ là nhất định không có ai dám nói câu này với Dương Tuấn Minh.
"Đó là bảo vật gia truyền của nhà chúng tôi, không phải rác rưởi!"
Ông Tống giận dữ hét lên.
"Ông Tống này! Bây giờ bát sứ này đã không phải là đô của ông nữa rồi, cho nên ông đừng có nói nữa, nhé?"
"Tôi đang suy nghĩ là, không phải là ông lại bảo Cao Vũ đừng giám định nó nữa à? Dù sao thì nếu kết quả là đồ dởm thì ông chính là, cái này là người đưa ra đồ dởm ba lần liên tiếp"
"Ông sẽ không có tư cách tham dự ngày hội giám định và triển lãm đồ cố lần sau đâu, ha ha."
Dương Tuấn Minh cười lạnh không thôi.
Trong giới đồ cổ có thật có giả, đây là chuyện cực kỳ bình thường.
Cho nên trong khi hai bên tự nguyện giao dịch mà xuất hiện một món đồ dởm thì điều đó cũng không đáng trách.
Nhưng nếu lần nào cũng đưa đồ dởm ra thì sẽ bị mất tư cách tham gia ngày hội giám định và triển lãm đồ cổ.
Ba năm nay, cái ông già họ Tống này liên tục đưa đồ dởm ra để lừa gạt, những người khác đã sớm bất mãn rồi.
Lân trước có người mua một miếng ngọc như ý của ông ta, kết quả là đồ dởm, người ta lập tức ném miếng ngọc vào hồ nước ngay tại đó luôn.
Đôi mắt Trình Điểu Phong híp lại, vốn là nhìn Cao Phong, giờ lại nhìn ông Tống một chút.
Dĩ nhiên là anh ta biết rõ chuyện hai ba năm nay ông Tống liên tục bán đồ dởm.
Nếu đổi lại là người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374822/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.