**********
"Mẹ đừng để ý việc con gọi điện thoại từ đầu nữa. Mẹ cũng không cần lo lắng về vấn đề an toàn của con đầu là con tìm điện thoại công cộng gọi cho mẹ" “Thời gian gấp gáp, mẹ chỉ có thể nói với con một câu. Dù con có ở đầu, con có còn thừa nhận người mẹ này là mẹ của con hay không thì con cũng mau trở về đi!” Kiều Thu Vân vội vàng nói. "Mẹ! Không được, con phải chăm sóc Cao Phong." Kim Tuyết Mai dừng lại một chút rồi từ chối Kiều Thu Vân. “Con còn dám nói dối mẹ, không phải cậu ta đã sớm bình phục rồi sao?” Kiều Thu Vân cười lạnh.
Nghe đến đây, suy nghĩ của Kim Tuyết Mai liền thay đổi. Rất nhanh cô liền hiểu ra rằng chắc hẳn đã có vài người họ hàng xa của cô liên lạc với Kiều Thu Vân.
Ở thị trấn Biển Đông này, Kiều Thu Vân cũng xem như là có quen biết họ.
Điều này khiến Kim Tuyết Mai lại tự trách bản thân thêm lần nữa.
Qua thật bản thân cô chỉ đem lại phiền phức cho Cao Phong.
Mỗi lần đều như vậy, ý tốt lại biến thành chuyện xấu, điều này khiến Kim Tuyết Mai cảm thấy vô cùng khó chịu. "Dù sao, bây giờ con cũng không thể quay về.” Kim Tuyết Mai cứng đầu trả lời: “Nếu con quay về, mọi chuyện sẽ bị bại lộ." "Hừ! Mẹ đã kêu con trở về thì chẳng lẽ lại không có chút chuẩn bị gì sao? Con cứ yên tâm mà trở về đi." Kiều Thu Vân trả lời một cách đầy kiêu ngạo. “Con sẽ không rời khỏi Cao Phong" Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374742/chuong-712.html