“Hả? Có thể không?” Cao Phong nghe vậy sững sờ hỏi.
“Có thể cái gì?” Đôi lông mày xinh đẹp của Kim Tuyết Mai nhăn lại.
“Khụ, không phải em hỏi anh, có muốn…”. Cao Phong sờ chóp mũi, ho một cái rồi trả lời.
“Anh”.
Kim Tuyết Mai phản ứng lại, sắc mặt lập tức đỏ bừng, xoay người nằm nghiêng không nói lời nào.
Cao Phong khẽ cười một tiếng, không chút do dự leo lên giường, mặt dạn mày dày nhích tới bên người Kim Tuyết Mai.
Thân thể Kim Tuyết Mai đột nhiên cứng lại, quay lưng về phía Cao Phong nhỏ giọng nói: “Cao Phong…. Em vẫn chưa sẵn sàng..”.
“Vậy, hay là anh đi lấy chút rượu vang đỏ để tạo bầu không khí, cho em thêm chút can đảm?”. Cao Phong cười đùa nói, hắn biết Kim Tuyết Mai sẽ nói như vậy.
“Hay là thôi đi.. Để hôm khác…..”. Giọng Kim Tuyết Mai giống như tiếng muỗi kêu.
“Khi nào em sẵn sàng, anh sẽ dẫn em đến khách sạn Oriental Jade nhé”. Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó để nguyên quần áo nằm cạnh Kim Tuyết Mai.
“Được…..” Kim Tuyết Mai im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
“Vậy bắt đầu từ hôm nay, chúng ta ngủ cùng giường trước được không?” Cao Phong cười nhẹ, nghiêng đầu ngửi mùi thơm trên tóc Kim Tuyết Mai.
“Được…..” Kim Tuyết Mai lại đỏ mặt gật đầu.
Lục phong lại nằm xuống, cảm nhận được sự mềm mại của nệm, trong lòng không khỏi cảm thán.
Đã ba năm rồi, đây là lần đầu tiên mình nằm ở đây, quả thực thoải mái hơn so với ngủ dưới đất.
Lúc trước, là Kim Tuyết Mai không bằng lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374427/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.