"Tuyết Mai, lấy anh nhé?” Trong mắt Cao Phong ngập tràn tình cảm, dịu dàng nói với Kim Tuyết Mai.
Khóe mắt của Kim Tuyết Mai đã có nước mắt chảy ra, theo gương mặt trắng nõn của cô, không ngừng chảy xuống.
Như cô không lau đi, mà chính là tùy ý để nước mắt chảy xuống.
Bởi vì cô biết, đây chính là những giọt nước mắt vui vẻ, vui đến phát khóc.
"Được, Cao Phong, em đồng ý gả cho anh!”
Kim Tuyết Mai khẽ khịt mũi một cái, nghiêm túc gật đầu.
Sau đó, Cao Phong nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay mềm mại trắng nõn của Kim Tuyết Mai, đeo nhẫn lên cho cô.
Không lớn không nhỏ, rất vừa với ngón tay của cô.
Nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên tay mình, Kim Tuyết Mai lại một lần nữa cảm động đến phát khóc.
Buổi tối hôm nay, nước mắt của Kim Tuyết Mai giống như vỡ đê, không ngừng chảy ra ngoài.
Thật ra lấy tính cách của cô, cô rất ít khi thút thít.
Ở bên ngoài, cô luôn giữ hình tượng là một người phụ nữ mạnh mẽ, căn bản sẽ không yếu ớt như thế.
Nhưng đó là do không một ai có thể cho cô một bờ vai vững chắc để dựa vào mà thôi.
Có câu nói, đứa nhỏ không có ô thì phải nỗ lực học cách chạy thật nhanh.
Mà Kim Tuyết Mai đã từng là một đứa nhỏ không có ô che, chỉ có thể ở trong bão táp, không ngừng đi về phía trước.
Càng giống như một chiếc thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt biển lớn, gió táp mưa sa, lại không tìm thấy được một bến cảng ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374136/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.