🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lý Dục Thần cảm thấy âm thanh đó có vẻ không đúng lắm. Nó khác với âm thanh trầm đục phát ra từ đáy biển vừa rồi, tác động của nó đối với thần thức cũng khác.

"Người Đông Doanh sắp ra tay rồi, đi thôi, chúng ta không thể để bọn chúng thành công!" Lục Kính Sơn nói.

Vừa định khởi hành, đột nhiên họ nghe thấy Trân Châu hét lên: "Chờ một chút!"

Hai người đồng thời nhìn về phía Trân Châu, hỏi: "Sao vậy?"

"Đây không phải là âm thanh của Đại Địa!" Trân Châu khẽ lắc đầu, cau mày thật chặt, "Tôi quen thuộc với âm thanh của Đại Địa, không phải như thế này. Hơn nữa Đại Địa hien lanh và khoan dung, không tran đay oan khí như vậy".

"Vậy đó là gì?"

"Tôi không biết."

"Tôi biết." vẻ mặt Xà Cừ nghiêm trọng, trong giọng điệu có chut lo lắng và sợ hãi: "Là Lôi Long!"

"Lôi Long?"

Lý Dục Thần và Lục Kính Sơn kinh hãi, cho rằng điều đó là không thể.

Bình thường trong biển chỉ có giao long, còn Lôi Long là loài rồng bay trên trời có thể điều khiển sấm sét, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Nói cách khác, Lôi Long là hóa thân của Thần Lôi, tất nhiên càng ít có khả năng xuất hiện ở đây.

Lý Dục Thần chợt nhớ tới Lôi Công Phủ trên người mình chính là pháp khí của Thần Lôi để lại trên thế gian.

"Sao trong biển lại có Lôi Long?" Lục Kính Sơn hỏi.

"Đưong nhiên không phải rồng that." Xà Cừ nói: "Đo là một con lươn điện thành tinh, còn gọi là Tử Điện Long Man. Chúng tôi quen gọi nó là Lôi Long. Trong ghi chép của tổ tiên người cá chúng tôi, con lươn điện này đã tồn tại rất lâu rồi, từng gây sóng gió dọc theo bờ biển. Sau này, một vị tiên nhân đi ngang qua và chiến đấu với nó, nó bị thương bỏ chạy xuống biển sâu, không bao giờ dám đến gần bờ biển nữa. "

"Tộc người cá chúng tôi cũng phải chịu đựng rất nhiều thiệt hại vì nó. Mãi cho đến khi gặp được 'Đại Địa' cũng chính là cổ kình Thái Âm bảo vệ, chúng tôi mới thoát khỏi dây dưa với nó. Tất cả đều là chuyện rất lâu về trước rồi. Chúng tôi sống ở nơi có cổ kình, đã yên bình hàng trăm năm, những người trẻ tuổi đều không biết những chuyện này, tôi cũng chỉ biết qua lời truyền miệng của tổ tiên."

"Tuy nhiên, khi tôi đi kiểm tra tàn tích của tổ tiên mình ở cách xa 'Đại Địa', tôi từng nghe thấy âm thanh tương tự, lúc đó tôi rất sợ hãi và bỏ chạy. Sau đó tôi nghe những chủng tộc khác trong biển nói đó là âm thanh của Lôi Long. Lúc đó tôi không tin lắm, nhưng bây giờ có vẻ như đó là thật. Tôi chỉ không biết tại sao nó lại đến đây."

Trân Châu nói: "Có khi nào nó đi theo Đại Địa không?"

Xà Cừ gật đầu: "Rất có thể. Tiếng hát của chúng ta đã thu hút cổ kình, khí tức khổng lồ của cổ kình và dòng hải lưu nhiễu loạn đã thu hút Lôi Long. A, như vậy thì chúng ta đã là tội nhân mất rồi!"

Lý Dục Thần nói với Lục Kính Sơn: "Sư huynh, xem ra sắp xảy ra một trận chiến khốc liệt. Huynh và đệ chỉ có hai người mà kẻ địch ngoại trừ đám người Đông Doanh ra, còn có một con cổ kình và một con lươn điện thành tinh."

Còn cổ kình là "Đại Địa" của họ và là chiếc ô bảo vệ mà nhiều bộ tộc biển dựa vào để sinh tồn.

Cô ấy không muốn cả hai bị tổn thương.

Nhìn thấy bóng dáng của Lý Duc Thần và Lục Kính Sơn biến mất trên mặt biển, Trân Châu vung đuôi lao xuống nước rồi nhanh chóng bơi đi.

"Trân Châu!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.