Thần thức của anh không quan sát thấy dấu vết của lời nguyền, nếu lời nguyền bị ẩn trong huyết mạch thì không thấy cũng phải, đã là do Thần, vậy chưa chắc là không có khả năng.
Mắt Trân Châu lấp lánh, cô ấy nhìn Lý Dục Thần, hỏi: "Anh là Thần tiên, anh có thể giúp chúng tôi xoá bỏ lời nguyền không?"
Lý Dục Thần lắc đầu: "Tôi không phải thần, tôi chỉ là một người tu hành mà thôi."
"Người tu hành là người như thế nào?"
"Người tu hành là người tìm kiếm chân lý của cuộc đời trong quá trình tu luyện và phát triển."
"Tại sao phải tìm chân lý của cuộc đời?"
"Vì muốn được giải thoát."
"Giải thoát gì?"
"Giải thoát khỏi gông cùm."
"Gông cùm là gì?"
"Vướng bận bởi thể xác và tâm."
Trân Châu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đuôi của tôi là thể xác của tôi, khiến tôi chỉ sống được dưới biển, không sống được trên đất liền, tôi muốn có đôi chân của loài người, thoát khỏi sự trói buộc về thể xác. Nói như vậy, là tôi cũng đang tu hành à?"
Lý Dục Thần đáp: "Thật ra ai ai cũng đang tu hành, chỉ là họ không biết, không nhận ra mà thôi. Nhưng thể xác mà tôi nhắc đến không phải cái mà cô đang nghĩ. Cô cảm thấy đuôi của cô là gông cùm, nhưng đuôi của cô lại giúp cô dong chơi tứ bể. Nếu cô có hai chân, cô có thể đi lại trên đất liền nhưng không thể bơi lội được nữa, không phải đó cũng là một loại gông cùm ư?"
Trân Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3744767/chuong-1407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.