🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lý Dục Thần không có hứng thú với người cá, cũng không vì vẻ đẹp quyến rũ lạ thường của những sinh vật có đuôi ấy mà động lòng.

Việc tàu Quan Kình Hoàn săn bắt người cá vốn chẳng liên quan gì đến anh.

Nhưng cách bày binh bố trận này của người Đông Doanh không đơn thuần là săn bắt mà là tàn sát đến cùng.

Người cá vốn đã hiếm hoi, cả đại dương rong lớn này chang biết còn được bao nhiêu bầy, có khi đây chính là tộc người cá cuối cùng.

Khi trận đao của trăm võ sĩ trên boong tàu được phát động, ánh đao đan thành một mạng lưới, Lý Dục Thần quyết định ra tay.

Kiếm khí Huyền Minh xé toạc hư không và đại dương. Người cá - những kẻ bị dồn vào đường cùng, đang tuyệt vọng, bỗng nhìn thấy một khe hở đen xuất hiện trên mặt biển. Sau đó, một luồng sức mạnh cuốn họ vào trong.

Bọn họ vô cùng hốt hoảng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Pháp thuật nguyên thủy giúp họ điều khiển khí lưu tạo sóng gió trở nên vô hiệu. Họ chỉ có thể liều mạng dùng đuôi để bơi trong nước, nhưng không thể thoát khỏi dòng xoáy đang đẩy họ về phía trước.

Khe nứt trên mặt biển dần dần khép lại, vùng biển xanh thẩm và bầu trời trong xanh lại hiện ra trước mắt họ.

Các người cá nhìn thấy phía trước có một người đang đứng lơ lửng giữa không trung trên mặt biển.

Bọn họ sợ hết hồn, vội vàng thủ thế phòng ngự chống địch.

Vài người cá trẻ tuổi đã tấn công trước, những luồng gió xoáy nhỏ cuốn theo đầu sóng lao về phía người kia.

Một người cá lớn tuổi vươn tay ra, làm sóng gió lắng xuống, từ trong cổ họng ông ta phát ra âm thanh rì rầm như đang hát.

Những người cá khiếp sợ nhìn ông ta, sau đó đồng loạt quay đầu, thấy rằng đội tàu nơi xa đã chỉ còn là vài đốm đen nhỏ trên mặt biển.

Người cá lớn tuổi nhìn về phía người đang đứng lơ lửng giữa không trung, vẫy đuôi và cúi thấp nửa người xuống mặt nước. Ông ta nói: "Tiên nhân, xin hãy tha thứ cho sự dốt nát của bọn trẻ. Cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi!"

Lý Dục Thần cảm thấy ngạc nhiên: "Ông biết nói tiếng người à?"

Người cá nói:"Đúng vậy. Ngày trước, có một vị tiên nhân của biển cả đã dạy chúng tôi ngôn ngữ này. Ông ấy nói mình đến từ tiên sơn Côn Luân, còn ngôn ngữ này là của thần châu Hoa Hạ."

Lý Dục Thần gật đầu, Côn Luân có rất nhiều tán tiên, tính tình muôn vẻ, chẳng có gì lạ, cho nên anh cũng không hỏi nhiều.

Anh nhìn thấy trong số người cá có vài người bị thương nặng, máu vẫn đang chảy, bèn vung tay giúp vết thương của họ khép miệng, sau đó anh búng nhẹ đầu ngón tay, mấy viên thuốc rơi vào miệng những người cá bị thương.

Vết thương của họ lập tức lành lại, họ sững sờ một lúc, rồi tất cả đồng loạt cúi xuống mặt biển, lạy tạ Lý Dục Thần, miệng phát ra những âm thanh kỳ lạ.

Dĩ nhiên không phải người cá nào cũng biết nói tiếng người. Ngôn ngữ Hoa Hạ cũng không dễ học.

"Hóa ra tiếng hát trên tàu là của con gái ông. Tôi cứ tưởng đó là âm thanh do bọn họ cố tình tạo ra để dụ bắt các người."

Lý Dục Thần chợt hiểu, nhưng lại nảy sinh thêm nghi vấn mới.

Đội tàu Quan Kình Hoàn rõ ràng có thể từ từ săn bắt, bắt sống toàn bộ những người cá này. Có lẽ phải trả giá đôi chút, nhưng người cá còn sống chắc chắn đáng giá hơn nhiều so với đã chết.

Thế nhưng, cách làm của bọn họ không giống vây bắt, mà là tàn sát. Mục đích hiển nhiên là muốn giết sạch toàn bộ người cá.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.