Lục Kính Sơn đáp: “Đây cũng là chuyện khiến tôi thấy lạ. Khi tôi tìm thấy họ, ai cũng nằm mê man trên tấm ván, cứu xong, những người khác lần lượt tỉnh lại, và đều không sao cả, chỉ riêng hai người họ ... "
Lý Dục Thần nghe vậy nói: "Vậy thì đúng rồi, bởi vì những người khác đều không biết võ công, hoặc trình độ tầm tầm, còn hai người thì đạt đến trình độ Tông Sư rồi, đặc biệt là Nhị đảo chủ, bước vào cảnh giới tông sư nhiều năm, đích đến võ đạo như bị chặn lại, không biết làm sao. Chu Tiếu Uyên của Kim Lăng từng nói với tôi, ông ấy nhập tông sư được trăm năm, từ đầu đến cuối chỉ có sự tuyệt vọng. Thực ra, nhập đạo từ võ không khó, nó giống như một ngăn cửa sổ giấy, đâm thủng được rồi sẽ không thấy lạ kỳ nữa."
Kỷ Quảng Lai và Ninh Phượng Toàn phấn khích, vội hỏi: “Vậy phải đâm thủng kiểu gì?"
Lý Dục Thần cười: “Cửa sổ giấy mà, người ngoài đâm không thủng, chỉ có bản thân mình mới đâm thủng được thôi."
“Tự đâm thủng?"
"Phải, tự đam thung. Quan trọng là đạo tâm của hai người. Cai gọi là đâm thủng, là đạo tâm có xảy ra vấn đề hay không. Học võ tu đạo, đều là để thay da đổi thịt, khác biệt ở chỗ, người học võ không phụ thuộc tâm tính, người học võ xuất thân từ chiến trường, lấy giết chóc làm căn cơ, dễ thấy nhất ở những đại hiệp, dùng giết chóc để ngăn giết chóc, đó gọi là võ đạo. Mà tu hành nhập đạo, yêu cầu buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3740936/chuong-1391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.