Lý Dục Thần thức tỉnh đã khiến mọi người vui mừng khôn xiết.
Bởi vì lần này không chỉ giết chết được giám mục và thiên sứ tuần tra vừa tới Loset, mà ngay cả đại giám mục Philus của Bắc Mễ và đám kỵ sĩ Thánh Điện dưới trướng ông ta cũng bị diệt sạch. Mọi người không còn phải sống những chuỗi ngày trốn chui trốn lủi nữa. Hồng Môn cũng đã rời khỏi căn cứ bí mật, chuyển về tổng bộ ở huyện Cam, Loset.
Mọi người đều xem Lý Dục Thần như một vị thần.
Lý Dục Thần nói: "Đây không phải công lao của mỗi mình tôi. Nếu không có Ân lão cung phụng, có lẽ tôi đã không trở về được nữa."
Ân lão thái chế nhạo nói: "Xùy, cậu giỏi thì giỏi rồi, đừng kéo theo tôi xuống nước. Khiêm tốn là đức tính tốt, nhưng đôi lúc cũng phải học theo nết cái mặt dày của bố cậu mới được."
Lý Dục Thần mãi vẫn không hiểu tại sao Ân lão thái lại có ấn tượng xấu về bố của mình đến vậy, chẳng lẽ chỉ vì Đoàn Phù Dung thôi sao?
Dù sao anh cũng không quan tâm cho lắm, ai bảo bà ấy là người đời trước chứ. Hơn nữa, mấy chuyện tình yêu của bố anh những năm đó đúng là có vấn đề thật. Nói chi xa, chỉ riêng việc làm tổn thương Đoạn Phù Dung thôi đã đủ nặng nề rồi.
Nham đề phong Thai Dương Thanh Giao ngóc ầu dậy, Lý Duc Thần đã ở lại Loset thêm hai ngày.
Nếu bọn chúng tiếp tục cử lực lượng tới Loset, anh không thể ngồi yên nữa.
Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3736471/chuong-1376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.