"KHÔNG!" Khuất Hồng Hạc kêu to một tiếng, vội vàng thi triển pháp lực, kích hoạt chân hỏa, đốt cháy cỏ trên người mình.
"Ông còn dám phản kháng ư?" Hàn quang trên khuôn mặt Miệt Cơ càng tăng lên, trong mắt lóe lên sát khí: "Vốn chỉ định giáo huấn ông một phen, nhưng ông lại dám phản kháng. Điều này chứng tỏ ông không chỉ phản bội tôi về hành động, mà ngay cả trái tim cũng đã phản bội tôi. Tôi giữ lại cái tên phản đồ như ông còn có tác dụng gì chứ?"
Vừa nói, ngón tay ngọc nhẹ nhàng nhón lấy, đầu ngón tay bà ta xuất hiện một đóa hoa tươi.
Bà ta nhẹ nhàng thổi một hơi, cánh hoa từ trên tay rơi xuống, bay lượn trong
gió
Khuất Hồng Hạc kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể cũng như cánh hóa bị chia năm sẻ bảy, hóa thành một mảng huyết quang, nhuộm đỏ cả khe núi.
Mà linh hồn của ông ta, lại bị cánh hoa trong không trung hút lấy, lơ lửng tung bay, rồi rơi vào trong bụi hoa.
Hoa trong sơn cốc nở càng rực rỡ.
Lý Dục Thần khẽ cau mày, nhưng cũng không ngăn cản.
Khuất Hồng Hạc đáng chết, cho dù có chết như thế nào, cũng không có gì để bàn cãi.
Nhưng thủ đoạn của Miệt Cơ, cũng khiến cho cả anh cũng có phần kinh hãi.
Ngắt hoa mà diệt, trong một ý niệm, đã giết chết được Khuất Hồng Hạc.
Lý Dục Thần cho đến bây giờ, vẫn chưa dò được khả năng thực sự của Miệt
Cơ.
"Thật là mất hứng mà!" Miệt Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3722511/chuong-1330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.