Chương trước
Chương sau
“Bà nói cái gì?"

Lý Dục Thần cực kỳ kinh ngạc.

Nhà họ Cung có chìa khóa bí cảnh, câu này anh có thể hiểu, cũng có thể chấp nhận.

Ban đầu khi Xà Bích Thanh kể về nhà họ Cung với anh đã từng nhắc, nhà họ Cung vốn không phải người làng Mèo, tương truyền bọn họ bước ra từ trong Hoang Trạch.

Khi đó anh đã đoan được nhà họ Cung có thể có liên quan đến bí cảnh Hoang Trạch.

Nhưng người nhà họ Lý có thể hàng phục được chân long, đây là ý gì?

Chẳng lẽ nhà họ Lý cũng có liên quan đến bí cảnh Hoang Trạch hay sao?

Miệt Cơ chăm chú quan sát Lý Dục Thần, tựa như muốn nhìn thấu suy nghĩ từ trên khuôn mặt của anh.

"Trông cậu dường như thực sự không biết về chuyện này, nhưng cậu lại có thể khơi dậy được kiếm khí Huyền Minh, thật là kì lạ!"

"Thanh kiếm này quả thực được lấy từ bí cảnh Hoang Trạch." Lý Dục Thần giơ thanh Huyền Minh trong tay lên, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng đen, sát khí nặng nề: “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến hai nhà họ Cung, Lý?”

“Muốn biết sao? Vậy trước tiên cho tôi biết, cậu là ai?"

“Lý Dục Thần."

“Lý ... Mộc ... Thành ... "

Miệt Cơ vẫn còn đang lẩm bẩm, Khuất Hồng Hạc bên cạnh đã kinh ngạc kêu lên: "Thì ra may chính la Lý Duc Than!"

“Ồ? Ông biết cậu ta sao?" Miệt Cơ hỏi.

"Vâng, tôi từng nghe nhắc đến." Khuất Hồng Hạc nói: "Gần một năm nay, hắn ta nổi danh lừng lẫy, phục hưng nhà họ Lý ở thủ đô, chấn nhiếp hào môn trong thiên hạ, gần đay hình như còn trở thành minh chủ võ lâm ở Kim Lăng. Tôi còn tưởng hắn ta cũng chỉ là một võ giả đỉnh phong luyện ra được võ hồn, thật không ngờ lại là tam kiếp tiên nhân ngao du hồng trần."

"Ha, thì ra cậu thực sự là người nhà họ Lý!"

Miệt Cơ nghe xong, nhìn Lý Dục Thần, khẽ mỉm cười.

“Thật ra, tôi phải sớm nghĩ tới rồi mới phải. Dáng vẻ của cậu, khá giống với một người. Ừm, cũng hơi giống với một người khác. Để tôi đoán xem ... cậu là con của Cung Lăng Yên và Lý Vân Hoa đúng chứ?”

"Bà biết bọn họ ư?"

Miệt Cơ tự xưng là bà cô của Lý Dục Thần, vậy chẳng phải là nói, bà ta chính là cô của Cung Lăng Yên hay sao?

"Nói bậy, nếu bà là bà cô của tôi, vậy sao bà có thể sai ông ta mang theo Tiên Nhân Lệ đi đầu độc mẹ của tôi được chứ?" Lý Dục Thần chỉ vào Khuất Hồng Hạc nói.

Ánh mắt Miệt Cơ lập tức sắc lạnh, nhìn Khuất Hồng Hạc: "Ngay cả chuyện này mà ông cũng nói cho cậu ta biết hả? Xem ra ông thực sự không muốn sống nữa rồi!'

Khuất Hồng Hạc sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, đang định biện giải, thì cỏ dưới chân đột nhiên dài ra bò lên người ông ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.