Chương trước
Chương sau
"Cung Nguyệt Dung sao?" Lý Dục Thần hơi vui mừng: "Bà ấy còn ở Dược Tiên Cốc không?"

"Tất nhiên là không rồi, nếu không thì Dược Tiên Cốc cũng sẽ không trở thành Ngu Độc Giao." Xà Bích Thanh noi: "Dược Tiên Cốc trước kia là niềm kiêu ngạo của người Mèo. Ai có bệnh gì khó chữa, chỉ cần đến Dược Cốc xin giúp đỡ, đều sẽ được cứu giup. Cung co nguoi học được y thuat từ Dược Coc, hành tẩu thiên hạ hành y cứu đời. Y thuật của người Mèo có thể vang danh khắp thiên hạ, cũng bắt đầu từ đó."

“Đó là chuyện từ khi nào vậy?"

“Tôi cũng không rõ, có lẽ đã mấy trăm năm, hoặc cũng có lẽ đã hơn nghìn năm rồi. Dù sao ở làng Mèo lưu truyền rất nhiều truyền thuyết liên quan đến Dược Tiên Cốc và Dược Tiên."

"Nhưng dì vừa nói Dược Tiên là người nhà họ Cung mà?"

Xà Bích Thanh cười lớn: "Làng Mèo chúng tôi có một tập tranh rất cổ, bên trong có vẽ lại Tiên nữ Dược Cốc, trên bức trên có viết tên "Dược Co". Tôi vừa thấy bức tranh đó, liền cảm thấy người phụ nữ đó cực kỳ giống với mẹ cậu. Lúc đó tôi cũng không hề nghĩ nhiều, chỉ là nói chuyện này với mẹ cậu mà thôi."

“Mẹ cậu nói với tôi, người này chính là tổ tiên nhà họ Cung, tên là Cung Nguyệt Dung, nhũ danh là "Nguyệt Cơ", nhưng sau khi lập ra Dược Cốc, đã đổi tên thành "Dược Cơ". Nếu là người khác nói, tôi nhất định sẽ cho rằng họ đang khoác lác. Nhưng mẹ cậu sẽ không lừa tôi, bà ấy trước nay không bao giờ lừa người khác. Chỉ là bà ấy không cho tôi nói chuyện này ra ngoài, bởi vì nhà họ Cung rất đặc biệt với làng Mèo, nên trước nay vẫn vô cùng khiêm nhường."

Lý Dục Thần chưa gặp mẹ mình bao giờ, nghe nói người phụ nữ trong bức tranh giống với mẹ mình, trong lòng hơi kích động, hỏi: "Bức tranh đó vẫn còn ở làng Mèo sao?"

Xà Bích Thanh lắc đầu: "Chuyện này tôi cũng không rõ, đã mấy năm rồi, làng Mèo nổi lên phong trào Đại Hưng, phá hủy và đập tan những đồ vật cũ, ngay cả từ đường cũng suýt bị dỡ bỏ, nên cũng không có ai quan tâm đến bức tranh này."

“Vậy tại sao Dược Tiên Cốc lại trở thành Ngũ Độc Giáo?”

"Ngũ Độc Giáo là cách gọi bên ngoài, nội bộ bọn họ vẫn tự xưng là Dược Tiên Cốc. Cốc chủ của Dược Tiên Cốc hiện giờ tên là "Miệt Co". Nghe nói bà ta mắc phải một căn bệnh kì quái chữa không khỏi. Tiên dược trong cốc cũng không thể trị được, chỉ có ăn tim người mới có thể thuyên giảm. Vì để trị bệnh, bà ta còn nuôi vô số cổ độc ở trong cốc."

"Nghe nói trăm năm trước, Ngũ Độc Giáo vô cùng tàn bạo, đi khắp nơi bắt người moi tim, còn nuôi cổ trùng trên thân người. Bọn họ độc ác khét tiếng, thanh danh của Ngũ Độc Giáo cũng từ đó mà truyền ra, không chỉ ở Điền Nam, mà ngay cả Tương Tây và Kiềm Quế cũng chịu ảnh hưởng bởi loại độc này. Một vài nhóm đạo sĩ của Đạo Môn Trung Nguyên đã từng tới đó, nhưng cũng chỉ có thể diệt trừ một vài đệ tử ở bên ngoài. Cho đến sau này, có một vị Côn Luân tiên nhân ra tay, mới hoàn toàn tiêu trừ được thế lực của Ngũ Độc Giáo, Miệt Cơ bị thương nặng, rút lui về Dược Cốc, không còn xuất hiện nữa."

"Côn Luân tiên nhân sao?" Lý Dục Thần kinh ngạc: "Có biết người đó tên là gì không?”

Xà Bích Thanh đáp: "Hồi nhỏ, ông nội tôi hình như từng nhắc đến vị Côn Luân tiên nhân đó họ Lục. Nhưng chỉ là truyền thuyết mà thôi, tôi cũng chỉ xem như nghe kể chuyện."

Lý Dục Thần đột nhiên nhớ tới đảo chủ đảo Cửu Long Lục Kính Sơn, hơn một trăm năm trước, chính là khoảng thời gian mà Lục sư huynh xuống núi hành tẩu.

Luc đo Hoa Hạ khắp nơi tran ngap chiến tranh, Lục sư huynh một người một kiếm dọc khắp thiên hạ, cuối cùng bởi vì chém giết quá độ mà nhập ma.

Tất nhiên, không phải bất kì Côn Luân tiên nhân họ Lục nào cũng là anh ta, Côn Luân rất lớn, ngoại trừ Thiên Đô, còn có rất nhiều môn phái và tán tu.

"Khuất Hồng Hạc là người của Ngũ Độc Giáo, vậy tại sao làng Mèo các người lại tiếp nhận ông ta?"

"Khi ông ta mới đến, không ai biết được thân phận của ông ta. Hơn nữa còn do chính người nhà họ Cung đưa tới làng Mèo. Dược Tiên Cốc là do tổ tiên nhà họ Cung sáng lập ra, hắn giáo chủ Ngũ Độc Giáo Miệt Cơ cũng có quan hệ với nhà họ Cung, nếu không sao có thể kế thừa được Dược Tiên Cốc cơ chứ?"


"Bây giờ tôi sẽ sẽ nói vị trí cụ thể của làng Xà và tình hình trong làng với cậu. Cậu đi nhanh, nên tôi sẽ không đi cùng cậu nữa. Người làng Xà vốn không xấu, bọn họ nghe lời Khuất Hồng Hạc, cũng chỉ vì muốn sống tốt hơn một chút mà thôi. Hy vọng sau khi cậu đi rồi, hãy nương tay, đừng tạo quá nhiều sát nghiệp."

Lý Dục Thần gật đầu: "Tôi hiểu."

Sau khi đi ra khỏi tiểu viện của Xà Bích Thanh, Lý Dục Thần gọi điện cho Lục Kính Sơn của Đảo Cửu Long trước, nhưng không ai bắt máy.

Anh biết tín hiệu trên đảo Cửu Long vẫn chưa được bao phủ toàn diện. Đảo nam nơi mà Lục Kính Sơn tu hành vẫn còn ở trạng thái nguyên sinh, chưa được khai pha. Thế la anh gui mot tin nhan, hỏi Luc Kính Sơn có phải là vị Côn Luân tiên nhân làm Miệt Cơ bị trọng thương hay không.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.