Chương trước
Chương sau
Nam Á Tân Thành cũng không chịu nổi một đòn trước sức mạnh của lũ lụt. Toàn thân trên dưới máu thịt lẫn lộn, có nơi còn lộ ra cả xương, nhưng cho dù Xà Khải Cường còn sống bị sóng cuốn đi, xoay chuyển lơ lửng trong sóng nước, cũng không cách nào chìm xuống được.

Mot đam may mau tím đo lay nguoi thieu nien đang so đo, bay lo lửng trên mặt nước.

Xà Khải Cường nghe thấy người thiếu niên đó nói: "Anh rể tôi nói rồi, tám trăm đao này cũng không đủ để cứu vớt tội nghiệt của ông đâu!"

Xà Khải Cường nhìn thấy vô số u linh đang trôi nổi trong nước, đó là u linh của những người đã từng bị ông ta đánh chết, giết chết hoặc chôn sống, tựa như ác quỷ mà nhào tới, vồ lấy mà xé xác ông ta. Rút từng chút từng chút linh hồn từ trong cơ thể của ông ta ra.

Ở xa xa, những đám mây tím lớn tạo thành một bức tường, chặn đứng cơn lũ, bảo vệ những người được cứu ra từ những công ty lừa đảo và những người dân bản địa bình thường.

Một cô gái đứng ở trên tầng mây, ánh mặt trời từ sau lưng cô chiếu qua, làm cho xung quanh cô nổi lên một vòng hào quang.

Mọi người như nhìn thấy thần linh, đồng loạt cúi rạp xuống đất, hô lên: "Đức Devadao Sodarban!"

Vị thần mà người dân Miến sùng bái này là một tinh linh chiến thắng lũ lụt trong truyền thuyết, trên mặt đất khắp nơi đều là phù đồ của cô.

Cũng có người coi Lâm Mộng Đình đang đứng trên tầng mây thành Quan thế âm bồ tát đại từ đại bị, miệng niệm a-di-đà-phật.

Lâm Mộng Đình không giải thích, cô đứng trên mây, đối mặt với chúng sinh,

nói:

"Đây là một vùng đất đầy rẫy tội ác, những người còn sống này, các người đã trải qua khổ nạn. Nếu là người từ nơi khác tới, vậy thì hãy quay trở lại nơi đó đi. Nếu như còn sống ở đây, hoặc là không có nơi để đi, hoặc là phải xây dựng lại nhà cửa, đừng để tội ác lại sinh sôi ở đây nữa. Nếu như có người tới để phá hoại vùng đất của các người, làm hại tới tính mạng của các người thì các người hay tới bên bờ sông Mê Kong, khẩn cầu thần sông Na Già, ngài sẽ phù hộ cho các người!"

Giọng nói trong trẻo mà ôn hòa, như giọng nói của thần tiên từ trên trời giáng xuống, vang vọng trên mặt đất.

Mọi người cúi rạp người, vùi đầu xuống đất, thành kính cảm tạ và cầu nguyện.

Mà khi Lâm Vân đang trừng phạt Xà Khải Cường, Lâm Mộng Đình cứu rỗi chúng sinh, Lý Dục Thần đã bước qua hư không, rời khỏi Diệu Ngõa Để, đến thành phố Âu.

Xà Bích Thanh vẫn luôn ở thành phố Âu, nhà họ Quan sắp xếp cho bà ta ở một tiểu viện riêng biệt.

"Là ngọn gió nào đưa minh chủ Lý tới đây vậy?"

Lý Dục Thần hiện giờ đã là minh chủ của Liên đoàn võ đạo Hoa Hạ, chuyện của Kim Lăng đã truyền khắp thiên hạ từ lâu, tất nhiên Xà Bích Thanh cũng biết.

“Dì Xà, dì đừng chê cười tôi nữa, tôi cũng là bất đac dĩ mới làm chức minh chủ võ đạo này thôi. Ở trước mặt dì, tôi vẫn mãi là vãn bối."

Xà Bích Thanh cùng xưng em gọi chị với Cung Lăng Yên, dĩ nhiên Lý Dục Thần không dám có chút ngạo mạn nào.

Xà Bích Thần thấy Lý Dục Thần tôn trọng mình như vậy, trong lòng rất vui vẻ, bèn kéo Lý Dục Thần vào trong sân ngồi.

Tiểu viện này dựa núi hướng ra biển, không chỉ có được linh khí của núi, mà khi nhìn ra biển, cũng khiến cho người ta cảm thấy thư giãn, sảng khoái.

Nhưng Lý Dục Thần lúc này không có tâm trạng ngắm cảnh, anh nói: "Dì Xà, tôi muốn nghe ngóng một người từ dì. Khuất Hồng Hạc, dì có biết người này không?”

Xà Bích Thành khẽ sửng sốt, hỏi: "Sao cậu lại hỏi về người này?"

Lý Dục Thần cũng không giấu giếm, nói ngắn gọn việc Nghiêm Cẩn bị bắt ra.

That ra việc này xảy ra chua được bao lau, luc nay Lam Mong Đình và Lâm Vân vẫn còn đang ở Diệu Ngõa Để cứu người, Khuất Hồng Hạc bắt Nghiêm Cẩn đi cũng chưa tới hai tiếng.

Xà Bích Thần cau mày lại, nói: "Tất nhiên là tôi biết Khuất Hồng Hạc, ông ta là con rể của nhà họ Xà ở Điền Nam, vợ của ông ta là chị em cùng tộc của tôi, tên là Xà Bích Yên. Nói ra thì hai người họ ở bên nhau, còn có một chút liên quan tới nhà họ Cung, nhà mẹ của mẹ cậu đấy. Nhưng việc này nói ra thì dài dòng, cậu còn phải cứu người, nên tôi sẽ nói ngắn gọn lại."

"Năm đó là người nhà họ Cung đưa Khuất Hồng Hạc tới làng Xà chúng tôi, nghe nói ông ta lưu lạc đến Điền Nam, được người nhà họ Cung cứu, nhưng người nhà họ Cung trước nay không thu nhận người ngoài, vì vậy đã đưa người tới làng Xà.”

"Sau này Khuất Hồng Hạc trở thành con rể nhà họ Xà chúng tôi. Chuyện này vốn dĩ cũng hết sức bình thường, người Mèo chúng tôi phong tục giản dị, không có ý nghĩ gì cả. Khuất Hồng Hạc rất đẹp trai, còn nhã nhặn, các cô gái trong làng đều có thiện cảm với ông ta. Khi đó còn có người hỏi tôi có vừa ý ông ta hay không. Nếu lúc đó tôi đồng ý, thì ông ta rất có khả năng đã trở thành chồng của tôi rôi.”

Khi nói đến đây, khuôn mặt Xà Bích Thanh thoáng hiện vẻ chán ghét.

“May mà lúc đó tôi một lòng luyện võ, không có hứng thú với chuyện nam nữ, nếu không cả đời này của tôi có lẽ đã bị hủy trong tay tên ác ma đó rồi."

"Xà Bích Yên là chị trong tộc của tôi, lớn hơn tôi mấy tuổi. Chị ấy vốn là một cô gái xinh đẹp hoạt bát, và cũng là một đóa hoa cao quý trong làng Xà chúng tôi. Việc hôn sự giữa chị ấy và Khuất Hồng Hạc được chính trưởng lão trong tộc gật đầu đồng ý. Lúc đó mọi người ai cũng đều rất vui mừng, có đợt còn là câu chuyện tốt được mọi người ca tụng.

"Khuất Hồng Hạc quả thực rất tài giỏi, sau khi ông ta vào ở rể, đã làm rất nhiều việc cho làng Xà, trồng đồn điền, phát triển du lịch, còn nhận thầu khoáng sản ở mấy ngọn núi bên cạnh. Lúc đó nhiều người còn đề nghị để ông ta lên làm tộc trưởng, đáng tiếc ông ta không phải họ Xà, nên đề nghị này bị trưởng lão trong tộc bác bỏ rồi."

"Quan hệ giữa tôi và Bích Yên vốn rất tốt, nhưng từ sau khi chị ấy kết hôn, chúng tôi qua lại rất ít. Chị ấy trở thành một người vợ tốt, một lòng hỗ trợ chồng chị ấy. Bố tôi từng là trưởng lão, cũng là trưởng lão có danh vọng nhất ở trong tộc. Ông ấy cực kỳ phản đối kiến nghị đề cử Khuất Hồng Hạc lên làm tộc trưởng. Từ đó trở đi, quan hệ giữa tôi và Xà Bích Yên ngày càng xấu, gần như không còn nói chuyện với nhau nữa."

"Sau này bố tôi chết rồi, chết một cách đột ngột, rất kỳ lạ. Tôi hoài nghi ông ấy bị người ta hại chết. Nhưng tôi không có chứng cứ, bởi vì lúc đó lại đúng lúc tôi đang ở thủ đô với mẹ tôi. Đến khi tôi trở về làng Mèo, bọn họ đã hỏa táng ông ấy mất rồi."


“Thế lực gì?"

“Ngũ Độc Giáo."

“Ngũ Độc Giáo sao?"

"Đúng vậy, ở sâu trong núi Điền Nam, ẩn giấu một giáo phái thần bí, sở trường nuôi cổ trùng, nổi tiếng về dùng độc. Giáo phái này đã tồn tại mấy trăm năm rồi. Trên thực tế, ban đầu nó nổi danh về y thuật, người đời gọi là Dược Tiên Cốc. Mà người sáng lập ra nó, chính là Cung Nguyệt Dung tổ tiên nhà họ Cung các người, mọi người đều gọi bà ấy là "Tiên nữ Dược Cốc."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.