Chương trước
Chương sau
Khí sát che trời lấp đất khiến mọi người nhất thời không biết phải làm sao. Không ai ngờ rằng, nơi này lại có mười vạn âm binh mai phục .

Ngay cả Lý Dục Thần cũng nhíu mày.

Vài con thú linh trên thần đạo, trừ thì trừ được, không có gì đáng ngại.

Nhưng mười vạn âm binh này không dễ đối phó, giết họ không biết sẽ phải gánh chịu bao nhiêu sát nghiệp, lúc lôi kiếp đến ai có thể chịu nổi?

Sự tàn nhẫn của đế vương, quả nhiên còn hơn cả yêu ma.

Không biết đây là thủ bút của Hồng Vũ hay Vĩnh Nhạc nhưng e rằng bọn học không thể thiết kế ra trận pháp kết cấu như thế này, người thiết kế chắc chắn là cao thủ trong cao thủ, rốt cuộc là ai?

Đầu tiên Lý Dục Thần nghĩ đến Lưu Bá Ôn.

Nhưng anh lại nhớ đến một chuyện khác, khiến anh có chút bất an và lo lắng.

Trước khi chết, Đồng Hạo đã nhắc đến bí cảnh Huyền Vũ, nói rằng bọn họ đến bí cảnh Huyền Vũ chắc chắn sẽ chết.

Từ giọng điệu này có thể thấy, Đồng Hạo biết bí cảnh Huyền Vũ và biết bên trong có thứ gì.

Nếu như là thật, vậy thì bí cảnh Huyền Vũ có liên quan đến Ma giáo. Như vậy thì tình hình rất phức tạp.

Có lời đồn Châu Nguyên Chương là giáo đồ, Đại Minh lấy giáo lập quốc. Tuy lời đồn này không đáng tin nhưng không có lửa làm sao có khói.

Hiện tại liên hệ các manh mối lại với nhau, Lý Dục Thần lờ mờ phát hiện ra một số đầu mối, có lẽ Đại Minh có liên quan đến Ma giáo.

Ma giáo lấy hoả làm lệnh, Đồng Hạo là Hỏa Lệnh Sứ của Ngũ Sứ Ma Môn, trùng hợp lão ta lại biết bí cảnh Huyền Vũ...

Điểm này không khỏi khiến người ta liên tưởng.

Nơi này có phải là Hỏa đường của Ma giáo không? Dưới Hiếu Lăng có lẽ là nơi an nghỉ của giáo chủ Ma giáo trước kia?

Nếu như thật sự là kết quả này, e rằng Châu Khiếu Uyên khó có thể chấp nhận được.

Lý Dục Thần nghĩ rất nhiều, trong đầu lóe lên, lúc này phía trước thiên quân vạn mã đang phi nước đại tới.

Ngoài anh còn cầm la bàn, hai hòa thượng còn tay không, những người khác đều đã cầm vũ khí, sẵn sàng đón địch.

Nhưng Lý Dục Thần biết, không thể đánh trận này.

Mười vạn âm binh, ngoài anh có thể chống đỡ, những người khác vốn không thể trụ được.

Mặc dù sau khi Lâm Mộng Đình dung nhập hồn phách Ô Mộc Thiếp, hồn lực tăng mạnh, vu thuật nguyên thủy càng thêm thần xuất quỷ nhập nhưng cường độ thân thể của cô có hạn, còn phải cần phải rèn luyện lôi kiếp thực sự.

Hơn nữa, Lý Dục Thần cũng không thể để Lâm Mộng Đình và những người này chịu tai ương âm binh, cho dù có thể trụ được, tội nghiệp của mười vạn âm hồn cộng thêm vào người, mọi người đều sẽ hóa thành tro bụi trong thiên lôi.

Anh đã nghĩ xong, thực sự không được, rút lui trước đã. Dù bí cảnh Huyền Vũ có rất nhiều bí mật nhưng cũng không phải nhất định phải vào.

Anh đang định xoay la bàn, dẫn mọi người rút lui thì Châu Khiếu Uyên đột nhiên tiến lên một bước, lớn tiếng hô:

"Hậu duệ đời thứ mười chín Đại Minh Châu Thị Châu Khiếu Uyên ở đây, các ngươi là ai mà dám cản đường ta?"


"Vệ chỉ huy sứ của Đại Minh Hiếu Lăng Ông Trọng, suất bộ thủ vệ tại đây! Ngươi dám tự xưng là hậu duệ hoàng gia, có bằng chứng gì?"

Châu Khiếu Uyên nói: "Tử tôn họ Châu, đường đường chính chính, có gia phả gia quy, đời đời truyền thừa chính là bằng chứng."

"Lấy gia phả gia quy ra!" "Cái này..."

Đương nhiên Châu Khiếu Uyên không thể ra ngoài còn mang theo gia phả trên người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.