Chương trước
Chương sau
Khi nói câu này, trên khuôn mặt đẹp hơn cả ánh trăng của bà ta thoáng hiện một tia buồn bã, sau đó bà ta vô tình nhìn thoáng qua Lý Dục Thần.

"Được rồi, bây giờ ta căn con trả lời ta một câu hỏi trong lúc hoàn toàn tỉnh táo”

Nói xong, bà ta đưa bàn tay trắng nốn thon dài ra rồi vuốt ve trên mặt Tra Na

Ngay cả khi ở bên cạnh, Lý Dục Thần cũng có thể cảm nhận được lưỡng khí trong lành đó khiến người ta sảng khoái vô cùng.

"Con thực sự thích người đàn ông này và bằng lòng kết làm đạo lữ với anh ta không?" Pháp Đế Mã chỉ vào Mã Sơn hỏi.

"Sư phụ..." Tra Na Lệ trầm ngâm một lúc, trên mặt lộ vẻ quả quyết: "Con bằng lòng”

"Nhưng mà vừa rồi bọn họ đã lừa con đấy" Pháp Đế Mã nói: "Tuy linh hồn của anh ta có tổn thương nhưng không nghiêm trọng như lời tên nhóc họ Lý nói. Không có đạo lữ chăm sóc cũng không chết được, chỉ là tu luyện gian nan hơn một chút mà thôi.”

"Sư phụ, không liên quan đến việc bọn họ có lừa con hay không. Người đã dạy con, tu hành phải tùy tâm mà làm, con chỉ theo trái tim mình thôi. Những ngày này, con ở bên cạnh anh ấy, tuy anh ấy có đủ thứ tật xấu nhưng luôn khiến con vui vẻ."

"Ta hiểu rồi" Pháp Đế Mã gật đầu: "Ta là phụ nữ, nếu nói trên đời đàn ông đều là kẻ bạc tình thì lời này có phần thiên lệch nhưng mà con à, ta phải nói cho con biết, chữ tình là thứ tổn thương người nhất, đặc biệt là chúng ta là phụ nữ. Con có thể đảm bảo người đàn ông này có thể đối xử tốt với con cả đời không? Từ xưa đến nay, tình sỉ hận lãm đã lỡ nhiều mạng giai nhân lắm rồi!"

Mã Sơn "Phịch” một tiếng, quỳ xuống bên cạnh Tra Na Lệ, miệng nói: "Sư phụ! Nữ thần sư phụ! Mã Sơn tôi không có bản lĩnh gì khác, cả đời chỉ biết hai chuyện, trọng nghĩa khí và đánh nhau. Bây giờ có Na Lệ, tôi lại biết thêm một chuyện nữa - yêu cô ấy! Người cứ yên tâm, cả đời này, tôi chắc chắn không rời không bỏ, yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy hơn cả mạng sống của mình!"

Tra Na Lệ nhìn khuôn mặt nghiêng của Mã Sơn, nở một nụ cười ngọt ngào.

Pháp Đế Mã thở dài, tiếng thở dài nhẹ nhàng theo. gió bay xa.

Bà ta không nhìn Tra Na Lệ và Mã Sơn nữa mà quay sang nhìn Lý Dục Thần, hỏi: "Cậu tên là Lý Dục Thần à?"

“Đúng vậy."

"Cậu từ Thiên Đô đến sao?” 

"Đúng vậy."

Pháp Đế Mã gật đầu, ánh mắt xuyên qua bầu trời sâu thắm, xuyên vào hư không xa xôi, một lúc lâu sau mới thu lại.

"Liệt Thừa Phong... Khỏe không?”

Lý Dục Thần sửng sốt: "Người biết nhị sư huynh của tôi sao?"

"Hóa ra, anh ta là nhị sư huynh của Thiên Đôi” Khóe miệng Pháp Đế Mã nở một nụ cười như đang tự giễu, vậy mà đến tận bây giờ mới biết thứ hạng của anh ấy.

"Tôi chưa từng gặp nhị sư huynh, kể từ khi huynh ấy xuống núi hai mươi năm trước, đến nay vẫn chưa từng quay về Thiên Đô” Lý Dục Thần nói.

"Hai mươi năm trước... Pháp Đế Mã cười khúc khích, trong tiếng cười có chút thê lương: "Hóa ra đã xuống núi hai mươi năm rồi, hai mươi năm tiêu dao ngoài cõi thế, vậy mà không thèm đến thăm ta... Ha ha ha... Rừng Nam Dương này không lọt vào mắt anh ta sao?"

Trong lòng Lý Dục Thần kinh ngạc, chắng lẽ vị nữ vu rừng xanh này và nhị sư huynh. 

Anh không rõ chuyện trước kia của họ nhưng không muốn Pháp Đế Mã hiểu lầm, nhất là khi Mã Sơn và Tra Na Lệ sắp ở bên nhau rồi, anh không thể để xảy. ra biến cố nữa, bèn nói:

"Tôi có nghe sư tỷ nói, nhị sư huynh có thể đã đến biển Trầm Quang rồi nên có lẽ không có thời gian đến đây:

"Biển Trầm Quang?!" Pháp Đế Mã giật mình: "Anh ta đến Trầm Quang Hải làm gì?"

"Giết Minh Vương” Lý Dục Thần nói.

Pháp Đế Mã vô cùng kinh ngạc, trong mắt tràn đầy sợ hãi và lo lắng: "Giết Minh Vương ư? Sao có thể! Tại sao các người không ngăn cán anh ta? Sao sư phụ của cậu sao không ngăn cản anh ta lại?"

"Nhị sư huynh có kiếm thuật vô song, có lẽ..."

"Tôi biết kiếm thuật của anh ta vô song! Tôi cũng biết chí hướng của anh ta cao xa! Nhưng mà đi giết Minh Vương... Pháp Đế Mã lắc đầu: "Biển Trầm Quang ấy, đi rồi sẽ không bao giờ trở về đâu...

Câu nói này của anh ta khiến Pháp Đế Mã, Lý Dục Thần và Tra Na Lệ đều sửng sốt.

Mã Sơn gãi đầu, cười khan hai tiếng: "Thôi, các người cứ nói chuyện, coi như tôi chưa nói gì”

Lý Dục Thần nhìn Pháp Đế Mã hỏi:"Tiền bối, người có biết Ô Mộc Thiếp không?”

"Tất nhiên là biết” Pháp Đế Mã nói: "Bà ta là người dưới trướng Linh Lung, là một trong những người đầu tiên tu luyên thành công của Vu Môn" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.