Chương trước
Chương sau
Mã Sơn tìm thấy một chiếc xe tải quân sự trong bãi đỗ xe, hẳn là có thể chở hết những cô gái này đi ra ngoài.

Điều khiến anh ta tức giận là có rất nhiều cô gái không muốn đi.

Một số trong số các cô gái không tin bọn họ, còn một số khác thì sợ tướng quân trả thù.

Điều đáng tức giận nhất là một số người còn cảm thấy cuộc sống ở đây cũng không tệ lắm, tốt hơn nhiều so với cuộc sống nghèo khó trước đây của bọn họ nên không muốn quay về chịu khổ.

Mã Sơn hận không thể tát cho bọn họ một cái.

Với tỉnh cách của anh ta thì cứ mặc kệ những người này, sống chết mặc bây.

Nhưng Tra Na Lệ không chịu bỏ các cô gái lại.

Sau một hồi làm đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng cũng nhét được hầu hết mọi người lên xe tải.

Chỉ còn lại tướng quân Tác Cương, Tra Na Lệ nói tát một cái cho hẳn ta chết luôn đi nhưng Mã Sơn lại thấy như vậy quá hời cho hắn ta, cho nên anh ta lấy một sợi dây thừng kéo lê hẳn ta sau xe tải. 

Mã Sơn chỉ có bãng lái xe hạng C, chưa từng lái xe tải lớn, nhìn vào cần số dài ngoấng, anh ta thấy hơi khó khăn với chiếc xe tải quân sự sáu bánh tám số này. Cuối cùng, anh ta chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ nhìn Tra Na Lệ lái xe.

"Nhìn gì thế?" Tra Na Lệ cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Mã Sơn nên trách móc hỏi

"Chậc chậc.” Mã Sơn lắc đầu lắc cổ: "Đẹp! Đẹp!"

"Cái gì đẹp cơ?"

"Vợ tôi đẹp chứ gì! Cô ấy uyển chuyển, kiêu sa, sắc sảo, vừa thông minh vừa xinh đẹp, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng... Ừm..." Mã Sơn sắp xếp lại những tính từ trong đầu, dường như không nghĩ ra được nữa nên chỉ có thể giơ ngón tay cái lên: "Đúng là anh hùng thì không phân nam nữ mà!”

Cuối cùng Tra Na Lệ cũng không nhịn được cười lớn, cười đến nỗi ngả nghiêng, xe cũng lắc lư theo.

Trong khoang xe đang lắc lư, có mấy cô gái đến từ Hoa Hạ cất tiếng hát:

"Tổ quốc chúng ta như một khu vườn, khu vườn có những bông hoa thật tươi thắm, oa ha ha, oa ha ha..."

Giọng hát như truyền cảm hứng cho tất cả mọi người, mọi người cũng hát theo: "Oa ha ha... oa ha ha..."

Xe vẫn lắc lư, trong buồng lái tràn ngập tiếng cười ngọt ngào, trong khoang xe thì vang lên tiếng hát.

Tác Cương bị trói vào sợi dây thừng phía sau khoang xe, bị kéo lê trên mặt đất như một con chó chết, từng vòng hồ quang sáng lên trên người hắn ta.

...

Đột nhiên, xe phanh gấp rồi dừng lại. Những người trong khoang xe hét lên một tiếng, va vào nhau.

"Sao thế?" Mã Sơn còn tưởng gặp ổ gà hay gì đó vì đường ở đây thực sự quá tệ.

Anh ta thấy vẻ mặt của Tra Na Lệ trở nên vô cùng nghiêm trọng, mắt nhìn chãm chấm về phía trước như thể nhìn thấy quái vật vậy.

Lúc này Mã Sơn mới dời mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Tra Na Lệ rồi nhìn qua kính chắn gió.

Ngay gần đầu xe của bọn họ có một nhà sư trông rất kỳ lạ đang đứng, ngưới đó mang đôi giày vải đen, khoác áo cà sa nâu, nửa khuôn mặt và đỉnh đầu đầy sẹo như thể có hàng trăm con rết bò trên đó. 

hái Vu Long Tăng!” Mã Sơn lập tức nghĩ đến quốc sư của tướng quân, định xuống xe

"Đừng cử động!" Tra Na Lệ ngăn cản: "Hắn ta đã giết cao thủ số một của Hồng Môn là Ngô Công Thánh, anh không đánh lại hẳn ta đâu!"

"Cô đánh lại được sao?” Mã Sơn hỏi.


Thái Vu Long Tăng nhìn Mã Sơn đi tới, khuôn mặt đây sẹo lộ ra một vẻ bỉ thương như thể nhìn thấy một người sống sờ sờ sắp chết vậy. 

Hân ta chắp tay, niệm một câu chú không biết là gì, trên người chợt tỏa ra một lưỡng sức mạnh mạnh mẽ.

Sức mạnh này to lớn như nước sông cuồn cuộn nhưng lại có sự u ám như gió lạnh của địa ngục, lại bị thương khiến người ta như lạc vào biển khổ.

Mã Sơn vừa đứng vững đã bị sức mạnh này xông vào, anh ta cảm thấy ngực nóng lên, một ngụm máu trào lên. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.