Chương trước
Chương sau
Lý Dục Thần đi vào miếu Hoàng Đại Tiên.

Anh nhìn thoáng qua cái bàn trống không ở cửa chính, nói với tượng thần Đại Tiên: "Hôm nay tiên cô không tới làm à?”

"Tôi cho cô ta nghỉ rồi”, trong tượng thần truyền ra giọng nói ồm ồm của Hoàng Đại Sơn.

"Vì sao lại nghỉ?"

"Không có cái đuôi, không đẹp trai, tôi không muốn để cô ta nhìn thấy bộ dáng của tôi bây giờ. À đúng rồi cậu chủ, cậu có tìm được cái đuôi của tôi không?"

"Không tìm được”, Lý Dục Thần nói: “Tôi lỡ tay đánh chết tên kia, ngay cả cặn bã cũng không còn”.

"Hả? Cậu chủ, cậu đã đồng ý sẽ tìm đuôi giúp tôi mà, làm sao lại..., Hoàng Đại Sơn oán giận, trong giọng nói tràn đầy thương tâm buồn bã: "Haiz, đây chính là số mệnh mà!”

"Ông là một con triết thành tinh mà cũng biết chấp nhận số phận sao?", Lý Dục Thần cười nói.

"Không phải chấp nhận số phận, là nghe theo sự an bài của vận mệnh”, Hoàng Đại Sơn thở dài mộttiếng: "Haiz, không có việc gì không có việc gì, cậu chủ, tôi không trách cậu, cùng lầm thì bế quan hai mươi năm, hai mươi năm sau sẽ lại có cái đuôi khác thôi!"

"Bế quan hai mươi năm? Khó mà làm được!”, Lý Dục Thần nói: "Ông mà bế quan, trách nhiệm bảo vệ nhà họ Lý phải giao cho ai làm? Tôi sắp phải rời khỏi thủ đô rồi, về sau sự an toàn của nơi này sẽ phải nhờ ông đấy!

Hoàng Đại Sơn nói: "Cậu chủ, cậu hãy tha cho tôi đi. Tôi đã không còn đuôi, chưa nói đến việc có  trai hay không, đạo hạnh đã tổn thất hơn nửa. Mọi người thường nói một câu là “một đêm trở lại trước giải phóng”, bọn họ chỉ nói chơi thôi, nhưng tôi thì thật sự là “một đêm trở lại trước giải phóng” mà!"

"Cậu chủ, cậu vẫn nên mời cao nhân khác đi! Dù sao tôi cũng không thể đi ra ngoài chơi nữa, ít nhất trong vòng mười mấy hai mươi năm, tôi sẽ không ra khỏi cái cửa miếu này nửa bước đâu".

Lý Dục Thần gật đầu một cái nói: “Cũng được, hương hỏa nhân gian có thể giúp ông khôi phục nhanh chóng. Lúc đầu tôi muốn đưa ông đi thăm bạn bè ở phương nam của tôi, ông có thể trao đổi một số điều tâm đắc của yêu tu với Bạch Kinh Kinh. Nhưng nếu đã như vậy, ông cứ đợi ở đây đi, tôi về thành phố Hòa trước”

Nói rồi anh quay người muốn đi.


Lý Dục Thần bật cười, túm lấy Hoàng Đại Sơn từ trên vai, đặt lên cái bàn bên cạnh, nói: "Tôi không có đuôi giả, nhưng mà lại có một cái đuôi chồn thật, gần đuôi chồn cho ông vậy."

"Đuôi chồn?", Hoàng Đại Sơn sửng sốt một chút, khinh thường nói: "Thôi đi, đuôi chồn có cái gì tốt? Nối đuôi chồn cho chó, tôi không muốn đuôi chồn! Khó coi chết đi được!"

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.