Ngay cả trong lòng sở Dao cũng vô cùng cuồng loạn, không thể tưởng tượng ra được một cơ thể máu thịt như thế nào mới có thể ngăn cản được một kích như vậy. Cô ta giống như đã nhìn thấy cảnh tượng máu thịt be bét…
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Cái ghế đồng thau đập vào đầu, thành ghế đẹp đẽ cong queo, quả nhiên đầu đã nở hoa.
Chỉ là khác với suy nghĩ của mọi người chính là, người nở hoa trên đầu không phải Lý Dục Thần, mà là tên vệ sĩ to con vung cái ghế lên kia.
Vậy mà anh ta lại tự mình đập trúng đầu của mình.
Cái ghế rơi xuống đất ầm một tiếng.
Tên to con loạng choạng lắc lư trên bãi cỏ hai lần, sau đó mới ngã xuống đất fâm một tiếng.
Không có người nào có thế hiểu được tại sao anh ta lại tự đập vào đầu mình, vừa rồi rõ ràng là vung lên đánh về phía tên nhóc đối diện.
Lại nhìn tên nhóc kia vẫn ngồi ở ghế mây, dáng vẻ vô cùng thảnh thơi.
Hành vi tự nện vào đầu mình của tên to con nhìn rất không bình thường, mọi người đương
nhiên rất kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ đến có liên quan tới Lý Dục Thần, chỉ cho là ngoài ý muốn.
Chỉ có Sở Dao nhìn Lý Dục Thần một chút, trong ánh mắt lóe lên một vẻ nghi hoặc.
Sau sự khiếp sợ ngắn ngủi, Âu Dương Sân là người phản ứng lại đầu tiên, lớn tiếng nói: “Mấy người còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau lên!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659551/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.