Chương trước
Chương sau
Lý Dục Thần đứng yên ở đó, không nói gì, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, ánh mắt như ẩn chứa sát khí.

Anh dùng kiếm Huyền Minh ghim Na Nhữ An, kiếm khí khóa hồn phách của đối phương lại, khi Na Nhữ An bán linh hồn mình cho Minh Bộc, bọn họ đã trở thành một thể.

Hồn phách của Na Nhữ An bị khóa lại, tất nhiên cái bóng cũng không thể chạy trốn được. Dù gã cố gắng thế nào thì cũng có thể giấy giụa giữa đống đổ nát dưới ánh mặt trời, không thể hoàn toàn thoát khỏi cơ thể của Na Nhữ An.

Theo góc nhìn của Lý A Tứ và Na Nhữ Bình, Lý Dục Thần chỉ đứng yên tại chỗ, nhưng Tác Lãng biết, Lý Dục Thần đang giao lưu với ảnh ma bằng thần niệm, tuy rằng Tác Lãng không nghe được.

“Đừng giãy giụa nữa, ông trốn không thoát đâu”, Lý Dục Thần nói.

Cái bóng giãy giụa, gã cười to trong thần niệm: “Hahaha, cậu cho rằng làm thế là có thể giết được tôi sao? Cậu không biết được tôi đâu!”

Lý Dục Thần cười nhạt: “Tôi biết đây là phân thân của ông, chân thân của ông đang ở biển Trầm Quang”.

“Hừ, Đạm Đài Ngọc đúng là phế vật, quả nhiên không đáng tin cậy. Xem ra cậu đã lấy được thánh vật của Hắc thủy Đường rồi”, thoạt nhìn cái bóng không hề lo lắng.

“Thì ra là do ông bố trí, dùng Đạm Đài Ngọc dẫn tôi vào địa cung, muốn mượn tay Quỷ Vương giết tôi!”

“Cậu nghĩ thế cũng không sai. Cậu có thể đánh bại Quỷ Vương, chứng tỏ thực lực của cậu không yếu. Một tầng lôi kiếp đã đã có được năng lực chiến đấu như thế, quả thực nằm ngoài dự đoán của tôi. Nhưng mà cậu cũng đừng đắc ý, đó chỉ là cương thi chết hơn nghìn năm thôi. Cậu biết khi còn sống nó mạnh đến mức nào không?”

Lý Dục Thần có thể tưởng tượng ra được khi Quỷ Vương còn sống mạnh ra sao, cộng thêm cờ Häc Thủy U Minh, phải nói là cực kỳ đáng sợ.

Từ khía cạnh này có thể thấy được khi đó Ma giáo hùng mạnh nhường nào.

Mà đó mới chỉ là một trong năm đường ở ngoài, khó có thể tưởng tượng giáo chủ và các hộ pháp của Ma giáo đến tột cùng là những con quái vật như thế nào.

“Đừng nói nhảm nữa, ông quan tâm chính ông thì hơn. Đừng nghĩ là tôi không tìm được chân thân của ông thì tôi không làm gì được ông”, Lý Dục Thần nói.

“Cậu định tra tấn tôi à? Hahahaha...”, cái bóng chẳng những không sợ, trái lại còn rất phấn khích: “Cậu tra tấn đi, dùng Sưu Hồn Đại Pháp ấy, thế là cậu sẽ biết được tất cả bí mật của tôi! Hahaha...”

Lý Dục Thần cau mày.

Đương nhiên anh biết dùng Sưu Hồn Đại Pháp. Nhưng mà đó là cấm thuật.

Trong quy tắc được Tiên Môn trong thiên hạ tôn sùng, có rất nhiều thuật pháp bị cấm, Sưu Hồn Đại Pháp là một trong số đó.

Sử dụng Sưu Hồn Đại Pháp không những có thể lục soát ký ức của người khác mà còn có thể thu hoạch hồn lực, thậm chí có thể bắt giữ được những cảm ngộ đặc biệt không thể miêu tả trong suy nghĩ của người bị thi thuật.

Nói cách khác, dùng Sưu Hồn Đại Pháp tương đương với phân giải hồn phách của người khác, hấp thu cho mình dùng.

Thuật pháp này còn tàn nhẫn và khủng khiếp hơn thuật luyện hồn trong công pháp ma đạo.

Một khi sử dụng Sưu Hồn Đại Pháp mà bị phát hiện thì sẽ bị coi như ma đạo, bị Tiên Môn trong thiên hạ tiêu diệt.

Đương nhiên, quy định là quy định, nếu chỉ là quy định thì chắc chắn sẽ có người lén sử dụng.

Nhưng Sưu Hồn Đại Pháp có một khuyết điểm, hoặc nên nói là hệ quả tiêu cực, đó chính là sẽ tăng uy lực của Thiên Hình Lôi Kiếp.

Lôi kiếp vốn là kiếp số lớn nhất mà người tu hành phải đối mặt, đôi khi bản lĩnh hoặc vận may chỉ thiếu một chút cũng không vượt qua được lôi kiếp, mà nghe nói sau khi dùng Sưu Hồn Đại Pháp thì uy lực và thời gian của lôi kiếp sẽ tăng gấp bội.

Bởi vậy cho dù là ác nhân trong giới tu hành cũng không dám tùy tiện sử dụng loại pháp thuật này.

Lý Dục Thần là đệ tử của Thiên Đô, đương nhiên sẽ không dùng cấm thuật.

Ảnh ma cười điên cuồng hơn: “Hahaha, cậu không dám à? Sợ bị sư môn phát hiện sao? Sợ tu sĩ chính đạo trong thiên hạ này thảo phạt cậu? Thật ra đơn giản thôi, cậu giết hết người ở đây thì không có ai biết cả”.

Na Nhữ Bình và Lý A Tứ không nghe thấy bọn họ dùng thần niệm trò chuyện, nhưng không biết tại sao bọn họ lại cảm thấy ớn lạnh.


Sức mạnh ẩn nấp trong huyết mạch lại rục rịch.

“Đến đây đi, dùng Sưu Hồn Đại Pháp, tiêu diệt tôi đi! Từ xưa đến nay, thần, ma thánh, Phật, vốn dĩ đều độc lập với thế tục, vốn dĩ đều duy ngã độc †ôn! Cậu gánh trên vai những gánh nặng trần thế, cái này không bỏ được, cái kia cũng không nỡ buông, thế thì làm sao trở thành thánh?”

“Mau diệt tôi đi! Lục soát thần hồn của tôi, vậy là cậu sẽ biết được bí mật của ma giáo, cậu sẽ biết được ai là người giết hại người thân của cậu, và cậu cũng sẽ biết mẹ của cậu đang ở đâu!”

“Giết tất cả mọi người ở đây! Không một ai biết được đâu. Cho dù thành ma thì có sao? Cậu vốn là ma!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.