Câu trả lời Lý Dục Thần dành cho Lý A Tứ vang lên gió:
“Yên tâm, anh nhất định sẽ oai hơn trưởng làng”.
Tác Lãng đứng giữa đống đổ nát, chiếc mũ vàng trên đầu ông †a đã biến đâu mất, đầu phủ đầy bụi, trên đỉnh đầu còn có một cọng cỏ nửa vàng nửa xanh không biết từ đâu bay tới.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy một kế hở trên xương sợ của ông ta, ngọn cỏ cảm rễ trong kẽ hở ấy như cắm vào trong đất, trông có vẻ dồi dào sức sống.
Thấy Lý Dục Thần đi đến chỗ mình, Tác Lãng khom lưng, nói: “Cảm ơn ơn cứu mạng của cậu Lý”.
Lý Dục Thần nhìn đỉnh đầu của ông ta, cười nói: “Đầu mọc cỏ rồi kìa!”
Tác Lãng sờ đầu mình, nhổ ngọn cỏ ấy đi, ông ta cũng nở nụ cười, nói: “Lửa đồng thiêu chẳng tắt, gió xuân thổi sinh sôi”.
Lý Dục Thần nói: “Khô Mộc Phùng Xuân, Phá Ngõa pháp năng tu được giống như ông kể cũng hiếm thấy”.
Tác Lãng hơi xấu hổ, nói: “Hồi trẻ tu nhầm, sư phụ nói đâm lao thì theo. lao, con đường nào cũng dẫn đến Linh Sơn”.
Na Nhữ Bình đi theo Lý Dục Thần không hiểu bọn họ đang nói gì, Lý A Tứ cũng không hiểu.
Lý A Tứ bị Na Nhữ Bình lôi đi cùng.
Anh ta không mấy kháng cự, trái lại từ khi hỏi câu về trưởng làng khiến người ta cười ngặt nghếo, anh ta đã là người của Lý Dục Thần rồi.
Làm bảo vệ cho nhà họ Lý cũng không có gì không được, anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659472/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.