Chương trước
Chương sau
Thời điểm đó, tại Thủ đô, mỗi người nói một kiểu, gì cũng nói ra được.

Có người nói nhà họ Lý phản quốc, bị tru di.

Có người bảo bị mấy gia tộc lớn khác liên hợp lại tiêu diệt.

€ó nói Lý Vân Hoa đoạt phụ nữ của vua Miêu Cương, bị người Miêu làm vu pháp.

Còn có người bảo nhà họ Lý đắc tội Tiên Phật, vân vân.

Bạch Quân Đường vẫn luôn không tin.

Ai phản quốc thì nhà họ Lý cũng không thể phản quốc.

Đã là gia tộc đệ nhất Hoa Hạ rồi, phản quốc có thể vớt được lợi ích gì?

Hơn nữa, đã thời đại nào rồi còn tru di cả tộc? Cho dù năm đó Minh Thành Tổ Chu Đệ tru di thập tộc Phương Hiếu Nhụ, chẳng phải vẫn có con cháu nhà họ Phương vẫn còn sống?

Sao có thể giống như nhà họ Lý, lặng yên không một tiếng động biến mất trong một đêm? 

Về việc mấy gia tộc lớn khác liên hợp lại tiêu diệt nhà họ Lý, vậy càng không thể tin được.

Một gia tộc không dễ bị tiêu diệt như vậy, đừng nói nhà họ Lý, ngay cả nhà họ Bạch bọn họ cũng chưa chắc đã có thể diệt được.

Ngược lại, Bạch Quân Đường cảm thấy còn có chút đáng tin cậy với cách nói về vu thuật của người Miêu.

Nói cho cùng, món đồ chơi này cực kỳ tà, cộng thêm việc nhà họ Lý biến mất quả thực kỳ quặc.

Nhưng nếu người Miêu thật sự lợi hại như vậy, Lý Vân Hoa hoàn toàn không có khả năng sống sót rời khỏi Miêu Cương.

Bạch Quân Đường cảm thấy Bạch Cảnh Thiên nhất định biết gì đó, còn đặc biệt đi hỏi qua ông anh họ này.

Nhưng Bạch Cảnh Thiên không nói gì.

Không bao lâu sau khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, Bạch Cảnh Thiên bị bệnh không dậy nổi.

Trước khi chết trừng mắt nhìn trần nhà, kêu một tiếng "Lý Thiên Sách" liền tắt thở, đúng là chết không nhắm mắt.

Cho nên đến tận bây giờ, con cháu đời sau nhà họ. Bạch vẫn cho rằng cái chết của Bạch Cảnh Thiên có liên quan đến nhà họ Lý. 

Là nhà họ Lý hại chết Bạch Cảnh Thiên.

Nhưng rốt cuộc hại chết như thế nào thì rất mơ hồ, không nói rõ được.

Có lẽ cũng là trúng "vu thuật".

Bằng không thì, đường đường danh y đệ nhất Thủ đô, sao lại có thể bó tay với bệnh của chính mình, ngay cả đơn thuốc cũng chưa từng kê một lần?

Bạch Cảnh Thiên vừa chết, nhà họ Bạch không còn bằng được như lúc trước.

Cho nên người nhà họ Bạch đều hận nhà họ Lý, nhưng nhà họ Lý đã không còn, nỗi hận này cũng bằng không hận.

Trái lại, Bạch Quân Đường vẫn ổn.

Nhà họ Bạch lấy y thuật vào đời, ngay cả một phương thuốc ông ta cũng không xem hiểu. Từ nhỏ, ông cụ nhà họ Bạch đã mắng ông ta không học vấn không nghề nghiệp, người nhà họ Bạch cũng không chào đón ông ta cho lắm.

Cho nên ông ta không quá quan tâm đến tình trạng của nhà họ Bạch. Lúc Bạch Cảnh Thiên còn sống, ông ta chơi, Bạch Cảnh Thiên mất rồi, ông ta vẫn chơi như cũ.

Lại nói, dù tình trạng có kém đi nữa, có tấm bảng hiệu Bách Thảo Đường này tồn tại, cuộc sống của nhà họ Bạch có thể kém đến mức nào? 

Nghe Lý Dục Thần tự giới thiệu, khuôn mặt Bạch Quân Đường tràn ngập vẻ không tin.

Nhưng lúc trông thấy nụ cười ung dung và vẻ thản nhiên giữa hai hàng lông mày của Lý Dục Thần, ông ta lập tức nhớ đến cái tên có thể mê chết toàn bộ gái Thủ đô hồi trước.

Chưa kể, thật sự có ba phần giống.

Có nhiều thứ đã khắc vào trong xương cốt. Dù ném người ta vào trong chưồng heo nuôi lớn, cũng không thể chôn vùi hết.

Bạch Quân Đường tin, bằng vào lịch duyệt chơi suốt mấy thập niên tại Thủ đô của ông ta, bằng năng lực. phân biệt nổi tiếng trong giới đồ cổ của ông ta, giám định cậu Lý này chính là con trai của Lý Vân Hoa.

Nhà họ Lý vẫn còn đời sau. Nhà họ Lý trở lại.

Bạch Quân Đường ngẩng đầu nhìn bầu trời, ông ta mơ hồ cảm nhận được, thời tiết Thủ đô sắp thay đổi.

Đương nhiên, làm ông Bạch Thủ đô chơi mấy thập niên, ông ta sẽ không bởi vì phía đối diện báo tên tuổi mà nhận thua.

Năm đó bại bởi Lý Vân Hoa, ông ta chịu phục, nhưng hôm nay lại thua dưới tay con trai Lý Vân Hoa, ông ta không phục. 

Huống chỉ, nhà họ Bạch và nhà họ Lý vẫn còn ân oán chưa nói rõ, dù thế nào ông ta cũng mang họ Bạch, nơi đây lại là cửa chính Bách Thảo Đường, ông ta không thể để đời sau của nhà họ Lý lợi dụng.

"Cậu Lý!", Bạch Quân Đường đóng quạt xếp, ôm quyền, thái độ cung kính hơn vừa rồi rất nhiều: "Cậu Lý. vừa trở lại Thủ đô à?"

Lý Dục Thần mỉm cười đáp: "Đúng".

"Cậu vừa trở lại Thủ đô, có thể không biết quy củ tại Thủ đô", Bạch Quân Đường nói: "Thủ đô là nơi tuân theo. quy củ. Hôm nay, thứ này là tôi và ông chủ Hầu ra giá trước. Ông chủ Hầu kiêm nhượng, nhường cho tôi. Cậu giữa đường nhảy ra, chặn ngang đường hồ của tôi, chính là làm hỏng quy củ. Năm đó, bố cậu có tiếng tuân theo. quy củ, nếu ông ấy còn ở, nhất định sẽ không làm như vậy".

Bạch Quân Đường lôi Lý Vân Hoa ra, là muốn cho Lý Dục Thần tự rời khỏi. Bằng không thì ông ta phải thật sự ra hơn hai chục triệu đi đoạt tấm thảm này, ông ta khá là đau thịt.

Lý Dục Thần cười nói: "Quy củ này do ông định ra à? Nếu theo quy củ này của ông, thứ này các người đều phải tặng cho ông ta..."


Bạch Quân Đường cười haha hai tiếng: "Hẳn là cậu Lý đã quên, vừa rồi ông ta đã ra giá với ông chủ Hầu, thua".

"Vậy tuân theo quy củ, có phải nên cho ông chủ Hầu không?", Lý Dục Thần hỏi lại.

Lúc này ông chủ Hầu nào dám tranh giành. Người làm nghề buôn bán đồ cổ suốt ba mươi năm

tại vườn nhà họ Phan như ông ta đương nhiên biết đến nhà họ Lý, biết Lý Thiên Sách và Lý Vân Hoa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.