Chương trước
Chương sau
Sau khi ông chủ Hầu nói xong, ông ta nhìn Bạch Quân Đường, bổ sung thêm một câu: "Ông Bạch, tôi ra cái giá này. Nếu ngài cảm thấy nó có giá trị lớn hơn, vậy. ngài tiếp tục tăng giá, tôi nhường đường. Chẳng qua, ngài cũng là nhân vật có máu mặt, không thể tăng giá mười ngàn một lần, như vậy thì không thể chơi được".

"Ông chủ Hầu cũng quá coi thường Bạch Ngũ tôi", Bạch Quân Đường nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, hơi tạm dừng, cố ý nhìn một vòng, cười khinh bỉ, báo một con số: "Một triệu rưỡi đi".

Người vây xem lần nữa trở nên kích động, như thể mỗi người được chia ba trăm ngàn.

Ông chủ Hầu nhíu nhíu mày.

Bạch Quân Đường cười nói: "Ông chủ Hầu, nếu ông muốn tăng giá thì có thể lại thêm".

Ông chủ Hầu dường như hơi do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu, dựng ngón cái: "Ông Bạch chính là ông Bạch, nói về chơi, tại Thủ đô ngài chính là cái này!"

Bạch Quân Đường hăm hở, mặt mũi tràn đầy vẻ hài lòng sau khi thắng đấu dế, thiếu điều ngâm nga điệu hát dân gian.

Lý Dục Thần nhìn biểu cảm muốn ăn đòn kia của Bạch Quân Đường, chợt ngẩng đầu nhìn bảng hiệu "Bách Thảo Đường, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ, liền lên tiếng: "Ông chủ Hầu dừng cuộc chơi như vậy thật là không thú vị! Không bằng để tôi thêm chút trò". 

Bạch Quân Đường sững sờ, đánh giá anh vài lần, cười nói: "Được, chơi đi, có ai không biết tôi thích chơi cơ chứ. Đến đây, cậu tăng giá đi, tăng bao nhiêu tôi cũng theo. Có điều, tôi nói lời tục tĩu trước, nếu cậu cứ thêm mười nghìn một, tôi không có thời gian ở đây chơi với cậu".

Lý Dục Thần cười cười, duỗi hai ngón tay, khua tay múa chân một hồi với Bạch Quân Đường.

Mọi người tưởng rằng anh muốn nói hai triệu, quả là không theo lẽ thường.

Ông chủ Hầu báo giá một triệu hai, lại không chịu tăng thêm giá một triệu rưỡi, nói rõ giá trị của thứ này nằm giữa một triệu hai và một triệu rưỡi.

Ông Bạch báo giá một triệu rưỡi, bởi vì ông Bạch giàu nứt đố đổ vách, không giống người làm ăn như ông chủ Hầu, phải cân nhắc đến lợi nhuận.

Nhưng hai triệu thì khác, dù có tiền nữa, thích đi nữa, cũng không thể lập tức thiệt mất năm trăm ngàn chứ.

Bạch Quân Đường cũng nghĩ như vậy, có điều tại cổng nhà họ Bạch, ông ta không thể mất cái mặt này. Đối với ông ta mà nói, năm trăm ngàn chỉ là chút lòng thành, chấp nhận thua thiệt được.

Huống chỉ, chỉ cần không có ai tranh giành với ông †a, người phụ nữ mộc mạc quê mùa kia khá là khó đối phó, cô ta còn muốn tìm nhà họ Bạch khám bệnh, đến lúc đó tùy tiện bắt chẹt, có phải trả tiền hay không cònkhó nói.

Nhưng giá Lý Dục Thần giơ ngón tay báo ra lại khiến ông ta hít ngược một hơi khí lạnh, tưởng rằng mình nghe nhầm.

"Hai mươi triệu".

Giọng điệu của Lý Dục Thần rất bình tĩnh, bình tĩnh đến như thể đi mua miếng đậu phụ hai đồng ở vỉa hè.

Đầu đường vốn huyên náo trong nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ có hai quả cầu sắt trong tay ông chủ Hầu còn bị nắm đến cạch cạch.

Ai ai cũng dùng biểu cảm khoa trương, không thể tin nổi nhìn Lý Dục Thần.

"Thằng nhóc này, tôi không nghe lầm chứ, hai mươi triệu?"

Ông chủ Hầu híp mắt, quả cầu sắt chuyển động trong tay ông ta, ngón tay máy móc làm như thể không dừng lại được.

"Tôi làm tại vườn nhà họ Phan chừng ba mươi năm, số lượng Thangka, thảm Tây Tạng tôi phụ trách không có một ngàn cũng đến tám trăm. Cậu nói mắt tôi mù, đây là cái đồ rởm, tôi cũng có thể đón nhận, nhưng cậu nâng giá trị của nó lên hai mươi triệu, vậy cậu nên đào. tròng mắt của tôi ra thì hơn!"

Ông chủ Hầu dùng tròng mắt của ông ta làm bảo  đảm, đồ vật này không đáng giá hai mươi triệu.

Lý Dục Thần vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió, trả lời: "Hai mươi triệu mà thôi, chơi mà".

Giọng Bắc Kinh nửa nạc nửa mỡ, vừa học vừa dùng này của Lý Dục Thần khiến Lâm Mộng Đình đứng bên cạnh suýt chút nữa bật cười.

Ngay từ đầu Lâm Mộng Đình không hiểu tại sao Lý Dục Thần muốn nhúng tay vào chuyện này, nếu muốn nói là giúp người phụ nữ đáng thương kia thì hoàn toàn không cần phức tạp như vậy, trực tiếp chữa bệnh cho con cô ta là được.

Nếu đến cả Lý Dục Thần cũng không trị hết được, phỏng chừng Bách Thảo Đường này, thậm chí toàn bộ Thủ đô cũng không ai chữa được.

Đến tận khi Lý Dục Thần mở miệng nói giọng Bắc Kinh, Lâm Mộng Đình lập tức hiểu mưu tính của Lý Dục Thần.

Thật đúng là muốn làm cậu Lý Thủ đô mà!

Lâm Mộng Đình từng nghe Lý Dục Thần nhắc đến chuyện cũ về bố mẹ mình, cũng chính là bố mẹ chồng của cô.

Mẹ chồng Cung Lăng Yên là mỹ nữ đệ nhất Miêu Cương, bố chồng Lý Vân Hoa là công tử nhà giàu số một Thủ đô. 

Thời điểm đó vì để làm mỹ nhân vui vẻ, từng mời đầu bếp nổi tiếng của ba mươi sáu nhà hàng đến làm bữa tiệc Nam Bắc, đại tiệc tám tỉnh, khiến Lâm Mộng Đình vô cùng hâm mộ.

Hiện tại Lý Dục Thần trở về, anh đang muốn mượn danh tiếng của nhà họ Bạch, của Bách Thảo Đường để người của toàn bộ Thủ đô đều biết anh về.

Chơi thôi!


Người võ tay chính là Bạch Ngũ Gia.

Mặc dù Bạch Quân Đường vỗ tay, nhưng trên mặt tràn ngập trào phúng và kiêu căng.

"Được đấy! Trời ạ, người trẻ tuổi, biết chơi!", Bạch Quân Đường cười haha bước tới, đánh giá Lý Dục Thần từ trên xuống dưới, sau đó quay đầu chỉ vào bảng hiệu †reo cao trên đầu: "Thằng nhóc, nhận ra chữ gì không?” 

Lý Dục Thần đương nhiên sẽ không đi theo lời nói của ông ta, bị ông ta nắm mũi dắt đi, cho nên không thèm ngẩng đầu nhìn lên một chút.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.