Theo truyền thống của đảo Cửu Long, sau một ngày đêm, chiếc lồng sắt chìm xuống biển được vớt lên với sự chỉ thị của thần biển.
Đương nhiên thực tế không cần đợi đủ hai mươi tư tiếng, ngày hôm sau, trời vừa sáng, dân đảo đã tập trung bên biển.
Trữ Phượng Toàn đưa mấy người dân đảo đại lên trên cây cầu.
Mặt trời nhô lên từ trên mặt biển phía Đông, biển và bầu trời phía xa đỏ rực như lửa cháy,
Ánh nắng chiếu đến, để lại cái bóng dài của họ trên cầu.
Người hành hình đang đợi ở tận cuối cây cầu.
Trữ Phượng Toàn vỗ vai của anh ta, hỏi: “Thế nào, tối qua không có chuyện gì chứ?”
“Không saơ', người hành hình tự tin nói: “Mấy anh em vẫn luôn trông coi ở đây, chưa từng chợp mắt”.
Trữ Phượng Toàn gật đầu, nói: “Vậy vớt lồng lên đi”.
Người hành hình đáp một tiếng, nhảy lên boong tàu, cùng với thuyền viên khuấy đây thừng trên tàu, kéo dây. neo lên từng chút.
Dây neo ma sát với boong tàu, âm thanh lại khác hoàn toàn với lúc dìm xuống hôm qua. Khi dìm xuống thì sảng khoái, kéo lên thì nặng nề và nhức tai.
Không biết tại sao, trong lòng mọi người thấp thỏm, dường như chỉ sợ vớt lên cái lồng trống không.
Vẻ ung dung của .Jame trước khi chìm xuống biển khiến Trữ Phượng Toàn có chút lo lắng.
Cho nên họ đã cử thêm người trông coi dây neo trên Tàu.
Một đêm sóng yên biển lặng, không xảy ra chuyện gì.
Bây giờ, chỉ cần kéo lồng lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659290/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.