“Sư phụ!” Tra Na Lệ kinh hãi: “Người muốn đi đâu?”
Pháp Đế Mã không trả lời, chỉ thấy bà liếc mắt nhìn Mã Sơn một cái, ánh mắt lộ ra vài phần mong đợi, nói: “Người trẻ tuổi à, nghĩa tình vô giá, mong các cô cậu đều hạnh phúc!”
Thanh âm bà ta bỗng trở nên mờ ảo, thân hình cũng vặn vẹo và tan biến như làn khói, chỉ còn lại một ảo ảnh nhàn nhạt trong rừng cây tăm tối.
Tra Na Lệ có hơi buồn tủi, Mã Sơn đỡ lấy cô nói: “Sư phụ cô đi tìm hạnh phúc của mình, chúng ta cùng chúc phúc cho bà ấy đi”.
Tra Na Lệ gật gật đầu.
Mã Sơn hỏi: “Những người kia đâu?”
Tra Na Lệ “A” một tiếng, mới nhớ tới chiếc xe tải còn đỗ ven đường rừng.
Ba người vội vàng sang đó tìm, còn may xe vẫn ở đó, người lẫn xe đều an toàn.
Lý Dục Thần cũng bay về mang theo cô gái được cứu ra từ quân doanh lại đây.
“Hai người lái xe đưa bọn họ đi trước, đến Thanh Lai chờ tôi. Tôi đi tìm Long Bà Ba Dục”. Lý Dục Thần nói.
Mã Sơn vốn muốn đi cùng anh, nhưng lại không yên tâm để Tra Na Lệ một mình lái xe chở theo mọi người, hơn nữa anh ta cũng biết linh hồn mình đang bị tổn thương, đi theo chỉ sợ làm vướng chân.
Tra Na Lệ nói: “Dục Thần anh cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3506740/chuong-1308.html