"Tôi biết kiếm thuật của anh ta vô song! Tôi cũng biết chí hướng của anh ta cao xa! Nhưng mà đi giết Minh Vương..." Pháp Đế Mã lắc đầu: "Biển Trầm Quang ấy, đi rồi sẽ không bao giờ trở về đâu..."
Lý Dục Thần không biết gì về Minh Vương và biển Trầm Quang nhưng nhìn vào việc Minh Vương có thể phân thân đến Côn Luân thì thấy thực lực của Minh Vương chắc chắn rất mạnh.
"Tại sao đi rồi sẽ không bao giờ trở về?"
"Biển Trầm Quang ấy ngay cả ánh sáng cũng chìm xuống, không thoát ra được." Pháp Đế Mã nói.
Mã Sơn chen vào: "Vậy chẳng phải đây là hố đen mà các nhà khoa học nói sao? Chẳng lẽ biển Trầm Quang ở trung tâm của Ngân Hà sao?"
Câu nói này của anh ta khiến Pháp Đế Mã, Lý Dục Thần và Tra Na Lệ đều sửng sốt.
Mã Sơn gãi đầu, cười khan hai tiếng: "Thôi, các người cứ nói chuyện, coi như tôi chưa nói gì."
Lý Dục Thần nhìn Pháp Đế Mã hỏi: "Tiền bối, người có biết Ô Mộc Thiếp không?"
"Tất nhiên là biết." Pháp Đế Mã nói: "Bà ta là người dưới trướng Linh Lung, là một trong những người đầu tiên tu luyện thành công của Vu Môn."
Lý Dục Thần vui mừng khôn xiết, hỏi: “Tiền bối biết bà ta ở đâu sao?”
Pháp Đế Mã có chút kỳ quái nhìn anh, nói: “Ô Mộc Thiếp là thuật sĩ rất cổ xưa, truyền thuyết về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3506739/chuong-1307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.