Lý Dục Thần cười đáp: “Đẹp ạ, chị Mai lúc nào cũng đẹp”.
Chị Mai cười khúc khích, nói: “Cậu đã nhìn thấy hết từ lâu rồi, còn nhìn chưa đủ hay sao!”
Lý Dục Thần nói: “Thứ gì nhìn lâu rồi cũng sẽ thấy ghét, chỉ riêng chị Mai là nhìn mãi không chán”.
“Thôi đi, đi thủ đô một chuyến, làm cậu Lý chân chính một cái là liền học được thói lẻo mép!”, chị Mai cười trêu.
Lý Dục Thần cười to, nhìn ra sau bếp, nói: “Chị Mai, sư phụ Vinh và ông chủ Vương đều đi vắng, một mình chị quán xuyến chỗ này, lúc có khách tới thì chị đích thân xuống bếp à?”
Chị Mai nói: “Bọn họ đi vắng thì chẳng lẽ chị không thể dẫn một anh chàng đẹp trai về à?”
Nói rồi, chị Mai gọi với vào bếp: “A Đông, ra đây một chút”.
Rèm cửa được vén lên, một cậu thanh niên đi ra, đứng ở cửa phòng bếp, thoáng ngạc nhiên khi trông thấy Lý Dục Thần rồi lập tức đứng thẳng người dậy, cung kính chào: “Đại ca!”
Lần này tới lượt Lý Dục Thần ngẩn người. Mãi một lúc sau anh mới nhớ ra người này là thuộc hạ của Hoàng Tam, tên là A Đông.
Chị Mai không nhịn được bật cười.
“Sao cậu lại ở đây?”, Lý Dục Thần hỏi.
Chị Mai nói: “Chính cậu bố trí cậu ta tới quán Giang Hồ mà, cậu quên à?”
Lý Dục Thần nghĩ lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3464342/chuong-1190.html