Đương nhiên, trước khi đi, anh nhất định phải tăng cường hàng rào an ninh cho Ngô Đồng Cư, đây cũng là lý do anh đưa Hoàng Đại Sơn về đây.
Tuyệt đối không thể để phần tàn hồn còn lại của Lâm Mộng Đình xảy ra chuyện. Nếu không, cho dù có tìm được Ô Mộc Thiếp thì cũng không thể cứu được Lâm Mộng Đình.
Anh đi tìm Hoàng Đại Sơn định dặn dò mấy câu, không ngờ lại thấy trên ngọn núi ngoài sân sau của Ngô Đồng Cư có một chàng trai mặc áo gấm đang đứng sóng vai cùng với một người đẹp, dõi mắt ngắm cảnh thành phố xa xa.
“Kinh Kinh, cô có biết áo tiên nhân là gì không?”
“Không biết, là gì vậy?”
“Chính là áo trên người cô đó!”
“Áo trên người tôi ư?”
“Thầy thuốc Trung y gọi da nhím là áo tiên nhân, da nhím vị đắng, tính bình, uống nó có công dụng hoạt huyết, giải độc, giảm đau”.
“Thật sao?”
“Thực ra đây chỉ là hiểu biết phổ thông của người đời. Bọn họ không biết là da nhím ngoài có thể hoạt huyết, giải độc ra, còn có thể nuôi dưỡng tinh thần của con người, giúp ích cho việc tu hành. Nếu không thì sao người xưa lại gọi nó là áo tiên nhân chứ?”
“Ồ, kiến thức của anh thật là uyên bác”.
“Chuyện này thì có là gì, chúng ta là yêu, sinh ra vốn đã thua kém một bậc nên lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3464341/chuong-1189.html