“Ta ư?”, Đoàn Phù Dung nhìn về phía núi rừng xa xăm, ánh mắt cô đơn khó tả, bà ta im lặng một lúc lâu chỉ nói ba chữ: “Ta mệt rồi!”
Ân Oanh biết sư phụ đã quyết tâm rồi, cô ta quỳ xuống dập đầu lạy Đoàn Phù Dung ba lạy, miệng gọi sư phụ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lý Dục Thần cũng thở dài.
Mặc dù Đoàn Phù Dung không còn để tâm nữa nhưng anh lại không thể không để tâm. Chuyện của nhà họ Đoàn, chuyện của Nguyệt Tiên Lăng sự, anh đều sẽ điều tra rõ ràng. Chuyện này chắc chắn có liên quan tới chuyện của nhà họ Lý. Anh âm thầm hạ quyết tâm, vẫn phải trả lại công bằng cho Đoàn Phù Dung, coi như là thay bố anh trả lại công bằng cho bà ta.
Mặt trời lên, kim loại hấp thụ nhiệt lượng, nhiệt độ ở bãi đậu xe tăng lên.
Lý Dục Thần nói với Ân Oanh và Đới Đình: “Chúng ta đi thôi”.
Ân Oanh lưu luyến nhìn sư phụ, yên lặng bước tới bên cạnh Lý Dục Thần.
Đới Đình đứng bất động nhìn bọn họ: “Cậu Lý, hai người đi đi”.
Lý Dục Thần sững sờ: “Cô không đi à?”
Đới Đình lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ cương quyết.
“Sở Dao bảo tôi đưa cô về”.
“Nhờ cậu thay tôi cảm ơn Sở Dao, nói với Sở Dao rằng Đới Đình ngày xưa đã chết rồi, chết trong thế giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3459388/chuong-1164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.