Bà ta ngẩn người.
Đây không phải là mơ?
Không biết là mừng quá hay là nhớ tới chuyện cũ mà buồn quá, hoặc là do vừa mới làm phẫu thuật xong, nước mắt của bà ta lại giàn giụa một lần nữa.
Ân Oanh và Đới Đình thấy vậy không hiểu sao cũng khóc theo.
“Sư phụ! Chúc mừng sư phụ lấy lại được ánh sáng và tuổi xuân!”
Đoàn Phù Dung chậm rãi quay người lại nhìn Lý Dục Thần.
“Vân Hoa...”
Bà ta nhìn Lý Dục Thần đầy bỏng cháy, sau đó lộ vẻ đau đớn, thở dài.
“Ôi, cậu không phải Vân Hoa. Đây chỉ là một giấc mơ thôi”.
“Sư phụ, đây không phải là mơ, cậu Lý đã chữa khỏi vết thương cho người, mắt người đã sáng lại, dung nhan của người cũng khôi phục rồi!”
“Không, các con không hiểu. Đây chính là một giấc mơ. Bốn mươi năm như một cái búng tay, yêu hận đủ loại đều hóa thành mây khói thoảng qua…”
Đới Đình hơi hiểu một chút.
Ân Oanh không hiểu, nhìn về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần hiểu, anh chữa khỏi mắt cho Đoàn Phù Dung nhưng đồng thời, khi bà ta mở mắt ra, trái tim bà ta đã chết.
...
“Bà Đoàn, vết thương cũ của bà vừa mới khỏi, cần phải kiểm soát cảm xúc, không nên kích động”, Lý Dục Thần nói.
Đoàn Phù Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3459387/chuong-1163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.