Trong làn sương khói hiện ra một người mặc đồ cổ trang, không rõ là quan phục của triều đại nào, đầu đội chiếc mũ giữ ấm, tay cầm phất trần, dáng vẻ quan lại chẳng ra quan lại, đạo sĩ chẳng ra đạo sĩ, biểu cảm vừa nghiêm túc lại vừa pha lẫn đôi chút khôi hài.
“Tôi tới rồi đây, tới rồi đây, vừa rồi trên đường đi gặp phải một con gà cảnh nhãi nhép bị lạc đường nên tôi tiễn nó một đoạn đường, thành ra tới muộn, ngại quá đi!”
“Tôi cóc tin ông đâu!”, sư phụ Vinh mắng: “Ông mà tới chậm một bước nữa là tôi ngủm củ tỏi rồi!”
Hoàng Đại Sơn trợn trừng mắt: “Hai mươi năm trước, nếu như bà Cung mà tới chậm một bước thì tôi cũng chết rồi!”
Sư phụ Vinh bị vặc lại, không nói được gì.
Bayar giật mình vì luồng khói vàng bỗng nhiên xuất hiện, ông ta lùi lại mấy bước, hỏi: “Ông là ai?”
“Ai ư? Nhìn mà không biết à?”, Hoàng Đại Sơn cầm cây phất trần phủi phủi bộ quần áo đang mặc: “Nhìn cách ăn mặc của tôi là đủ biết rồi, tôi mới là thần tiên đích thực được người đời cung phụng, ông chỉ là một kẻ giả mạo mà thôi. Kẻ phàm trần nhỏ nhoi kia, mau đầu hàng đi, ông không đánh thắng nổi thần tiên đích thực đâu”.
Nghe thấy mấy chữ “kẻ phàm trần nhỏ nhoi”, sư phụ Vinh biết ngay là tên này đã tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3453012/chuong-1116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.