Tiêu Ngôn nghe xong, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, đi vào vườn.
"Cậu Tiêu!", Âu Dương Sân thấy Tiêu Ngôn tới, cũng thở phào một hơi.
"Cậu Tiêu...", Sở Dao muốn giải thích vài câu, nhưng Tiêu Ngôn căn bản không muốn nghe, chỉ tới kiểm tra vết thương của Âu Dương Tĩnh rồi đứng dậy, đi về phía Lý Dục Thần.
"Mày là người đánh à?", Tiêu Ngôn hỏi.
"Đúng vậy”, Lý Dục Thần nói.
"Được, biết nhận là tốt", Tiêu Ngôn nói: "Thấy mày cũng là một người lỗi lạc, cho mày một cơ hội, tự bẻ gãy hai chân, nằm sấp xuống vái anh em của tao vài cái là được”.
Sở Dao nhíu mày, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra được. Cô ta biết mình có nói cũng vô ích, trừ phi bố cô ta Sở Chấn Thanh hoặc trưởng bối nhà họ Tiêu ra mặt, người ở đây, không ai có thể trấn áp được Tiêu Ngôn.
Sở Triết nở nụ cười đắc ý. Anh ta vô cùng hài lòng với kịch bản này, tiết mục này vô cùng hiệu quả. Anh ta tin rằng sau chuyện hôm nay, Sở Dao sẽ không được gia tộc coi trọng nữa.
Đới Đình tỏ vẻ lo lắng, nhưng cô ấy chỉ là người làm thuê, có lo cũng không giúp được.
Ngô Đại Minh cuối cùng cũng yên tâm, bây giờ không lo bị đuổi nữa, không chừng còn có thể được thăng chức lên làm tổng giám đốc.
Mọi người đều có suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3442925/chuong-1061.html