Nhưng anh chợt nhận ra, cái đầu rớt xuống kia lại là của ông nội anh.
Thân thể của ông nội ầm ầm ngã xuống, rơi vào vực sâu.
"Ông nội!"
Anh hét to, duỗi tay đi bắt, không những không bắt được mà chính mình cũng bị hút vào vực sâu.
Trong vực sâu có khuôn mặt đang cười với anh.
Lực lượng của vực sâu làm anh không thể thoát khỏi, anh định bắt lấy thứ gì đó, nhưng xung quanh không có vật gì, chỉ có dòng xoáy tối tăm.
Bên trong dòng xoáy, khuôn mặt vặn vẹo kia nhìn chăm chú vào anh.
Thoáng chốc, Lý Dục Thần cảm thấy gương mặt đó cực kỳ quen thuộc, nhưng không nghĩ ra gặp qua ở nơi nào.
Rơi xuống, rơi xuống, không ngừng rơi xuống.
Anh bất lực như một lá cây rơi vào vòng xoáy giữa sông.
Đúng lúc này, Thiên Đô lệnh trên người anh lóe lên ánh sáng.
Chiếu xạ ra hai chữ Thiên Đô trong hư không.
Một tia thanh minh chiếu rõ nguyên thần, Lý Dục Thần biết, thứ rơi xuống không phải là thân thể mà là linh hồn của anh.
Vực sâu không phải đến từ không gian bên ngoài, mà là thứ gì đó thức tỉnh trong huyết mạch của anh.
Khuôn mặt vặn vẹo trong bóng tối cười gằn.
"Con à, đừng từ bỏ! Đừng bị ánh mặt trời giả tạo kia lừa gạt! Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3417240/chuong-803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.